Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1142: Anh lừa em à?

Tần Lâm trợn tròn mắt, tỏ ra bất lực, tôi hôn chị lúc nào chứ?

Nhưng Tần Lâm biết rằng Trần Khả Nhi không muốn gặp tên công tử nhà giàu kia, cô là người biết lựa chọn, căn bản không hề giống mấy cô con gái nhà có điều kiện kia, cứ lúc nào cũng phải ở nhà, đối với cô mà nói thì như vậy còn khó chịu hơn cả chết.

Vương Đại Đông đã làm rất nhiều việc để làm mai cho Trần Khả Nhi và Vương thiếu gia, chắc chắn bên trong có uẩn khúc gì đó, còn Trần Nham Thạch cứ một mực muốn vì gia tộc, cho nên căn bản không thèm để ý nhiều đến thế, vậy thì rất có khả năng sẽ làm hại đến Trần Khả Nhi, hủy mất đi một cô gái trong sáng trẻ trung xinh đẹp, Tần Lâm không thể để cô liều lĩnh một mình được.

“Được thôi, anh sẽ đi cùng em”.

Tần Lâm đành bất lực.

“Em biết là anh sẽ chột dạ mà, ha ha ha ha”.

Sau khi Trần Khả Nhi cúp máy, trong đầu Tần Lâm liền thoáng lên một ý nghĩ đen tối, đây là tôi đang nghĩ cho cô đấy? Chột dạ cái gì chứ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Đại Đông lái xe đến trước cửa nhà họ Trần, Trần Khả Nhi cũng đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng lúc này cô vẫn đang ngó ngang ngó dọc.

“Mau lên Khả Nhi, em đừng để Vương thiếu gia chờ nữa, nếu không người ta sẽ cho rằng mình không tôn trọng người ta đó”.

Vương Đại Đông hối thúc.

“Đợi thêm tí nữa”.

“Đợi ai?”

Trần Linh ngây ra.

“Đợi anh rể”.

Trần Khả Nhi trả lời.

“Tần Lâm? Đợi anh ta làm gì”.

Mặt Vương Đại Đông đanh lại.

“Đương nhiên là để làm chủ cho em rồi, anh chị hai đều ở đây, chị cả thì bận, vậy thì anh ấy phải ra mặt chứ”.

“Anh ta có thể làm chủ cái quái gì chứ? Anh ta còn chưa chính thức làm con rể nhà họ Trần đâu, cho dù có ra mặt thì cũng không đến lượt anh ta. Mau đi thôi”.

Trần Linh bực mình nói.

“Anh rể không đi thì em cũng không đi”.

Trần Khả Nhi nói chắc nịch.

“Con nhỏ này, chị là chị ruột của mày đấy, có gì mà phải lo chứ”.

Trần Linh hạ giọng nói.

“Chị là người trong cuộc nên nhìn sẽ không rõ ràng, còn anh rể sẽ nhìn khái quát hơn”.

Trần Khả Nhi nói một cách thẳng thừng.

“Em...”

Trần Linh cạn lời, cô em út này luôn là đứa khiến cho người ta ít lo nhất trong ba chị em, trong bụng toàn là bày mưu tính kế không nói làm gì, đã vậy lại còn dẻo mồm.

“Anh rể, bên đây này!”

Trần Khả Nhi nhìn thấy Tần Lâm bèn lập tức vẫy tay, kích động nhảy lên, có anh rể ở đây thì cô mới có thể yên tâm được. Nếu như không có anh rể thì cô đã bị người nhà họ Chu hãm hại mất rồi.

“Anh đến đây làm gì”.

Trần Linh nhíu chặt mày.

“Cô nghĩ tôi muốn đến ư? Nếu như không phải do Khả Nhi cầu xin thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm làm gì”.

Tần Lâm lạnh lùng nói, Trần Linh vẫn luôn không thích anh, cho nên anh cũng không nhất thiết phải cho cô ta mặt mũi.

“Đến rồi à, mau lên xe”.

Vương Đại Đông lạnh lùng nói, sau đó lái xe đến bãi biển.

“Đây là khách sạn ven biển Long Hoa, và cũng là khách sản đẳng cấp bảy sao của nhà họ Vương, bãi biển này đã được khách sạn bao trọn, Vương thiếu gia đang ở bãi biển phía trước, chúng ta mau qua đó đi”.

Vương Đại Đông vội nói, sợ đến muộn sẽ bị Vương thiếu gia trách cứ.

“Em nhìn lại phong thái của mình xem, em ba, em phải nắm chắc cơ hội đấy, đây là cơ hội hiếm có trong đời, người bình thường cầu cũng không có được đâu”.

Trần Linh cười nói.

“Lát nữa anh đừng nói gì cả, nếu không phải do em ba thì tôi cũng không dẫn anh theo đâu, chuyện nhà họ Trần của chúng tôi, tốt nhất anh đừng xen vào”.

Trần Linh lạnh lùng nhìn Tần Lâm, anh chỉ cười lắc đầu, không thèm quan tâm đến cô ta.

Vương Đại Đông bước đi trước, mọi người đến chỗ bãi biển phía trước, dưới chiếc dù che nắng, nhìn thấy một thanh niên mặc quần lót hoa đeo kính râm, hai bên đang có hai người phụ nữ sà vào lòng, thật không vui chút nào.

“Vương thiếu gia, Vương thiếu gia! Tôi đến rồi”.

Sắc mặt Vương Đại Đông đỏ ửng, kêu lên một tiếng, nhưng Vương thiếu gia vẫn đang ôm gái tắm nắm.

“Ồ? Đại Đông à, người đến rồi sao?”

Người thanh niên liếc mắt, tháo kính râm xuống rồi điềm tĩnh nói.

Nhưng ngay lúc này, sắc mặt Trần Khả Nhi càng lúc càng khó coi.

“Vương Đại Đông, anh lừa em à?”

Trần Khả Nhi tức giận nhìn Vương Đại Đông, anh đang kiếm fuckboy cho tôi đấy à?

Đi xem mắt mà tay vẫn đang ôm gái, đây chẳng phải là đang sỉ nhục tôi sao? Trần Khả Nhi tôi giống như gái bán thân lắm à?

Ánh mắt Trần Khả Nhi bỗng đanh lại, tên này thật quá vô liêm sỉ rồi.

“Em ba, em nói gì thế, em biết anh rể đã tốn bao nhiêu thời gian mới lấy được cho em cơ hội này không, Vương thiếu gia là ai chứ, là người muốn gặp là gặp được sao?”

Trần Linh kéo tay Trần Khả Nhị lại, hạ giọng nói.

Sắc mặt Trần Khả Nhi tái mét, tên cặn bã như vậy mà cũng giới thiệu cho tôi à? Vương Đại Đông ơi là Vương Đại Đông, rốt cuộc là anh có ý gì đây!

Vương Vân Huy xua tay, tỏ ý muốn mấy cô gái xung quanh rời đi.

Ngay khi quay lại nhìn thấy Trần Khả Nhi, ánh mắt hắn đột nhiên phát sáng, đúng là đẹp thật đấy, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh, hơn nữa trông cô có vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ.

Bà đây đến xem mắt mà mày lại cho bà xem cảnh này à?

Mặc dù Trần Khả Nhi không thèm để tâm đến Vương Vân Huy, cũng không muốn xem mắt, chỉ vì áp lực của bố nên cô mới đến đây, nhưng bây giờ lại bị người khác xem thường, thật là mất mặt quá đi.

Vương Đại Đông cười khan một tiếng, nhưng lúc này anh ta không thể làm gì được, không biết nên nói như thế nào, Vương Vân Huy thực sự có hơi quá đáng, nhưng người ta cũng là đại thiếu gia nhà họ Vương mà, tác phong như vậy chẳng phải là điều bình thường hay sao?

“Đây là em gái cậu à? Xinh đẹp thật đấy, đúng là kiểu tôi thích, ha ha ha”.

Vương Vân Huy đá lông nheo cười ha ha nói, ánh mắt nóng bỏng không ngừng quét qua quét lại cơ thể Trần Khả Nhi.

“Vừa rồi là hai người phục vụ mà thôi, họ bôi tinh dầu cho tôi. Chắc em không hiểu lầm đó chứ?”

Mặt Trần Khả Nhi đanh lại, bôi tinh dầu sao, bôi đến mức sà vào lòng à? Trần Khả Nhi không hề tỏ ra yếu đuối, sau đó khoát lấy tay Tần Lâm.

“Anh là ai? Anh có quan hệ gì với Khả Nhi”.

Vương Vân Huy lạnh lùng nói.

“Vương Đại Đông, cậu đến để giỡn với tôi à? Chẳng lẽ cậu lại để cô ấy dắt theo bạn trai đến sao?”

“Vương thiếu gia đừng hiểu lầm, Tần Lâm là anh rể của con bé. Khả Nhi, em đang làm gì thế, mau buông tay Tần Lâm ra, là con gái sao không biết ý biết tứ như thế”.

Vương Đại Đông trầm giọng nói.

“Anh rể? Hừm, tôi không quan tâm anh là ai, tránh xa Khả Nhi ra một chút, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo, là đàn ông thì nên tự hiểu đi, nam nữ thụ thụ bất thân, có chút chuyện này mà không hiểu sao? Làm anh rể kiểu gì đấy”.

Vương Vân Huy nhìn về phía Tần Lâm.



“Anh là cái thá gì? Tôi khoác tay anh rể tôi thì sao, chẳng phải anh cũng ôm hai cô gái kia sưởi nắng à, câu nam nữ thụ thụ bất thân anh không nên nói thì hơn”.

Trần Khả Nhi lạnh lùng nói.

“Im miệng! Em ba, sao em lại nói với Vương thiếu gia như vậy, mau xin lỗi người ta đi”.

Trần Linh tức giận quát.

“Không sao, tôi thích kiểu như vậy, cũng cứng đấy! Ha ha ha”.

Vương Vân Huy nhìn Trần Khả Nhi với ánh mắt như thiêu đốt, nếu như được đem cô lên giường thì chẳng phải sẽ còn sướng hơn tiên nữa sao?

Người phụ nữ này đúng là hồng nhan họa thủy, người xưa có câu, người đã phong lưu thì có chết cũng là con quỷ phong lưu.

“Vương thiếu gia, anh đừng chấp nhặt Khả Nhi làm gì, con bé sống không có phép tắc quen rồi, sau này về sẽ dạy dỗ nó cẩn thận hơn, anh đừng để tâm nhé”.

Vương Đại Đông cúi đầu nói.

“Tôi không thích anh, mau cút đi, nhân lúc tôi con chưa nổi điên, anh rể thì sao? Đừng có làm người khác chướng mắt”.

Vương Vân Huy cười khẩy nói.

“Nghe chưa, anh mau đi đi Tần Lâm, tôi đã nói ngay từ đầu rồi, anh không nên đến làm gì, vậy mà anh cứ không chịu nghe, hừm, bây giờ chọc Vương thiếu gia giận thì anh thảm rồi đó. Vương thiếu gia chỉ đang nể mặt Đại Đông thôi, nên mới không tính toán với anh, còn không mau cút đi!”

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement