Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1162: Không biết trời cao đất dày

Lời Tôn Thăng Nam đầy vẻ khinh bỉ, hơn nữa lúc này, Mộc Đồng cũng vô cùng phối hợp, tỏ vẻ khinh thường, chê bai, dè bỉu Tần Lâm.

"Không mua nổi? Không mua nổi thì đi xem làm gì, rảnh thế? Nhân viên giao dịch bất động sản không cần nghỉ ngơi chắc? Tôi bảo này, có nhiều người không có tiền mà cứ đến làm màu, nhà tám triệu mười triệu một căn, đâu phải ai cũng ở được!"

Tôn Thăng Nam cười khẩy.

Cô nhân viên giao dịch bất động sản liên tục liếc xéo, nhìn về phía Tần Lâm.

"Anh đây nói đúng lắm, mua được hẵng xem, không mua được chỉ tổ mất thời gian của chúng tôi thôi. Mấy tên này điên thật, chẳng phải đố kỵ người có tiền sao. Ha ha".

Dương Quế Hoa khinh bỉ nói.

"Tần Lâm, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có mua không, cậu không mua thì chia tay với Tâm Lan nhà tôi đi, đàn ông tốt nhiều vậy, cần gì ở bên một kẻ không có gì như cậu ta, Cậu ta không có năng lực khiến con hạnh phúc đâu, người có thể khiến con hạnh phúc nhiều lắm".

Mộc Tiểu Lộ chống eo nói.

"Đúng vậy, Tần Lâm, anh đừng có mà không cầu tiến như vậy. Ngay cả một căn nhà mà cũng không nỡ mua cho chị tôi, anh còn bảo anh yêu chị ấy? Tôi thấy anh chỉ yêu bản thân thôi, chị, loại người thế này em biết thừa, không có tiền mà cứ giả bộ lừa gạt tình cảm chị, chỉ có mình chị u mê thôi".

Tôn Thăng Nam cười nói.

"Ngay cả nhà cũng không đáng để anh ta bỏ tiền ra, Mộc Tâm Lan, nếu như em đồng ý, anh có thể theo đuổi em không?"

Dương Quế Hoa xúi giục con gái.

"Mau đồng ý đi, còn nghĩ gì nữa? Con bé ngốc này, đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy".

Mộc Đồng đứng bên khuyên nhủ.

"Tâm Lan, bạn học của anh là đại gia thực sự, chúng ta không phải ghét nghèo thích giàu, nhưng có ai đó ngay cả nhà cũng không mua nổi, em ở bên anh ta có nghĩ lý gì? Ha ha ha, con người phải biết đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, em nên hiểu đạo lý này".

Mộc Đạt Nhân nghiêm túc nói.

"Xã hội bây giờ, không có tiền thì chả là cái thá gì cả, Tâm Lan, cháu lau lại mắt mình đi, trẻ tuổi không hiểu chuyện là bình thường. Bác với mẹ cháu là người có tuổi, không lừa cháu đâu. Hai người yêu nhau thật lòng chưa chắc đã ở bên nhau, nhưng chỉ cần cháu có nhà cho tiêng mình thì bọn cháu mới có thể ở bên nhau".

Viên Lê mặt mày hớn hở, nhìn Tần Lâm, khinh thường nói.

"Dù sao lựa chọn trong tay cháu, cháu suy nghĩ cẩn thận đi, Tâm Lan à, làm phụ nữ, phải biết tốt với mình, đừng để một sai lầm mà ân hận cả đời".

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.

"Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, nhà không phải tiêu chuẩn duy nhất khi tôi lựa chọn người yêu. Cảm ơn ý tốt của anh, anh họ, cũng mong bạn anh có thể giữ tự trọng".

"Con bé chết tiệt này, sao mày không chết tâm đi? Có nhà tốt biết bao, Tôn thiếu gia thích mày là phúc của mày. Có nhà rồi thì sau này có thể sống sung sướng, mày đúng là con ngu! Cậu ta còn không nỡ mua nhà cho mày, mày nói xem rốt cuộc cậu ta có thật lòng yêu mày không?"

Dương Quế Hoa tức đến mức mắt nổ đom đóm, con gái mình đúng thật khiến bà ta không yên tâm nổi, bây giờ cho Tôn thiếu gia một cơ hội, hai đứa làm quen, thế thì sau này căn nhà kia có thể làm nhà kết hôn rồi, không nghe Tôn thiếu gia nói à, căn nhà này mua để kết hôn đấy.

Tần Lâm nhún vai nhìn Tôn Thăng Nam.

"Có mua nhà hay không là dựa vào ý của mình, tôi muốn mua thì sẽ mua, chẳng nhẽ anh ép được tôi sao?"

Tôn Thăng Nam khoanh tay trước ngực, nổi hứng nói.

"Không mua được là không mua được, ở đây tỏ vẻ làm cái gì? Có bản lĩnh thì anh tự mua một căn đi".

Tần Lâm nói.

"Được thôi, tôi mua mấy căn anh mua từng nấy căn! Anh dám cược không?"

Tôn Thăng Nam và Tần Lâm bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nóng bỏng, không ai nhường ai.

"Chuyện hài, còn muốn mua mấy căn? Chắc anh chỉ mua nổi một gói hương là cùng, đừng có khoác không biết ngượng, cược thì cược, ai sợ ai, muốn đấu với tôi á, anh còn non lắm".

Mộc Đồng cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng dí chặt vào Tần Lâm, trong mắt người nhà anh ta, Tần Lâm chỉ là một tên vô dụng. Nói nhiều như vậy mà chẳng dám nói gì, bây giờ còn muốn cược với Tôn đại thiếu gia, thích tự ngược à?

"Cái loại như anh mà muốn cược với Thăng Nam à, anh có não không vậy? Không phải tôi khinh anh đâu, Tần Lâm, người ta phải tự biết lượng sức mình, anh cố ý khiến Tâm Lan khó chịu à? Đàn ông không có bản lĩnh chỉ cần cố gắng là được, dù không tìm được người tốt như Tâm Lan thì tìm một người bình thường cũng được mà, cần gì rước nhục vào người. Hừ hừ".

"Đúng vậy, cậu không biết tự lượng sức mình à, còn muốn so bì với Tôn thiếu gia nhà người ta, cậu điên à? Còn muốn mua mấy căn? Một căn cậu mua được chắc, xì".

Bác hai của Mộc Tâm Lan, Viên Lê khinh thường, nói giúp Tôn Thăng Nam, Tôn Thăng Nam là đại gia lắm tiền giả nghèo, bây giờ mới lộ ra, sau này nếu như có thể nâng đỡ Mộc Đồng thì Mộc Đồng sẽ không gặp trở ngại gì, mà huống hồ nếu như Mộc Tâm Lan ở bên Tôn Thăng Nam, bọn họ sẽ trở thành người nhà.

Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói, tỏ vẻ hiểu biết lắm, uyên bác lắm, nói trắng ra là khinh thường Tần Lâm, cậu ta mà mua được nhà mới là lạ đó. Nhiều người khuyên cậu ta thế này mà cậu ta chẳng muốn mua nhà chút nào, hơn nữa bị người ta chê bai, khinh thường mà không ra mặt giúp Mộc Tâm Lan, rõ ràng không có tiền.

"Tần Lâm, cậu chém gió không biết ngượng à, đùa gì vậy, tôi khuyên cậu câu này, đừng không biết điều, Tôn thiếu gia không phải người thường, cậu phải nhớ lấy, nếu không đến lúc mất mặt còn bị người ta đuổi ra ngoài thì khó coi lắm".

Trên người toàn hàng chợ, chắc chưa đến hai trăm tệ. Tên này mà mua được nhà ở Đàm Thủy Loan thì đúng là nực cười. Cho dù là giả heo ăn thịt hổ thì cũng phải dùng hàng xa xỉ loại khiêm tốn, mà Tần Lâm toàn dùng đồ chợ, rẻ tiền.

Tần Lâm cười khẩy, cả đám không biết tốt xấu, cậy già lên mặt, còn muốn tác hợp cho Mộc Tâm Lan và Tôn Thăng Nam, tên này nhìn lấm la lấm lét, chẳng phải hạng tốt lành gì.

"Mấy người là cái thá gì mà đứng ở trước mặt tôi khua tay múa chân? Chuyện của tôi với Tâm Lan cần người ngoài chõ mũi vào chắc?"

Viên Lê khó chịu nói.



"Cậu cậu... sao cậu có thể nói vậy, thím ba, mắt nhìn người của Tâm Lan càng ngày càng kém, chẳng biết chọn đàn ông gì cả, ngay cả chút phép tắc lễ nghi cũng không có".

Tần Lâm cười khẩy nói.

"Lễ phép? Mấy người xứng để tôi lễ phép sao? Từ đầu đến cuối tôi không muốn nói gì, mà đám phế vật mấy người cứ nói năng không ngớt, chẳng phải khinh thường chê bai tôi sao, đều là đám chó khinh người. Bây giờ còn nói chuyện lễ nghi với tôi à, hổ không thể hiện uy mà nghĩ tôi là mèo bệnh à, mấy người là loại bợ đít, đầu óc có vấn đề mà còn đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ, già mà đổ đốn, nhỏ mà kiêu căng, lấy gì để mà nói tôi? Nếu không vì nể mặt Tâm Lan thì tôi đánh mấy người lâu rồi".

Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói.

"Cháu xem xem Tâm Lan, cháu tìm dạng bạn trai gì vậy, quá đáng quá!"

Có điều Mộc Tâm Lan lại bàng quan đứng nhìn, không nói gì.

Lời Tần Lâm nói đâu có sai, chuyện không liên quan đến mình mà cứ chõ mũi vào, ở bên hóng drama, hơn nữa còn khinh thường dè bỉu anh, bây giờ chọc giận người ta rồi, họ lại không vui, thế sao còn làm?

Mộc Đồng tức giận nói, loại không biết trời cao đất dày này nhất định phải bị anh ta giáo huấn.

"Tần Lâm! Anh đúng là không biết xấu hổ, tôi thấy anh không mua nổi nhà, bây giờ lại chuyển chủ đề, tôi cũng muốn cược với anh, nếu anh mà mua được nhà thì tôi sẽ quỳ trước mặt anh. Nếu anh không mua nổi, anh phải quỳ trước tôi!"

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement