Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1175: Nhanh chóng cứu viện

"Rầm rầm rầm…"

Trên mặt đất, mọi người cũng tái mặt, bọn họ không ngờ tới cảnh tượng vừa rồi, mấy chục người vẻ mặt hoang mang, xúm lại một góc.

Khoảnh khắc tiếng động đinh tai nhức óc kia vang lên, hầm bị sập, Ngô Hoài Nhân cũng ngây ngốc.

"Sập… sập rồi…"

Ngô Hoài Nhân hít một hơi thật sâu, đứng ngây người, mặc dù anh ta đã biết trước sẽ có cảnh này, mọi chuyện là do anh ta chuẩn bị, nhưng lúc sập hầm thật sự, trong lòng anh ta cũng vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.

Khói bụi mù mịt cùng những tiếng động rợn người, mặt đất xung quanh cũng như nứt ra, ba mươi mét dưới hầm xuất hiện một cái hố sâu, mọi người lùi hết về phía sau, mặt xám lại như tro tàn.

"Lý Công vẫn ở bên dưới! Sao lại như thế này? Sao lại bị sập được, chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi mà".

"Đúng vậy đó, chủ tịch Hồ vẫn ở bên dưới, chủ tịch Hồ chắc không…"

"Đừng nói linh tinh, không mau đi tìm người đi, báo cảnh sát, mau đi báo cảnh sát đi!"

"Chủ tịch Hồ chắc chắn không xảy ra chuyện gì, Lý Công cũng vậy".

Đám đông hỗn loạn, bọn họ không ngừng run rẩy, trong lòng thì mừng thầm, may mà bọn họ không ở dưới hầm, nếu không thì chắc chắn khó thoát.

Hầm hơn ba mươi mét bị sập, sao bọn họ không lo cho được? Nếu hôm nay ở dưới đó không phải là chủ tịch Hồ thì sẽ là bọn họ, nhiều người như vậy đều bị chôn sống bên dưới.

Bây giờ mạng người là quan trọng nhất, ai không lo cho được?

"Người đâu hết rồi? Mau đến đây, dì của tôi bị vùi dưới kia kìa".

"Mau đến đây!"

"Cứu chủ tịch Hồ của tôi đi!"

Ngô Hoài Nhân quỳ xuống đất, hét đến lạc giọng, nước mắt tuôn như mưa.

Bây giờ dì chết, bị chôn dưới hầm thì anh ta là người hưởng lợi nhiều nhất!

Anh ta và anh Hổ đã trăm phương ngàn kế tính toán tất cả, chỉ vì ngày hôm nay, sâu ba mươi mét, vùi lấp ba người, sao mà sống được chứ?

Đã làm phải làm cho trót, chỉ cần Hồ Gia Hân chết thì anh ta mới có thể chiếm được tập đoàn Hồ Thị, trở thành người nắm quyền của châu báu Gia Hân, như vậy thì anh ta sẽ trở thành đại gia thật sự, chẳng cần phải nể mặt ai cả cũng chẳng cần dựa dẫm vào người khác nữa.

"Hi hi hi, để tôi xem ai còn có thể ngăn cản tôi nữa, tôi phải thành công, tôi phải trở thành đại gia nghìn tỷ, ha ha ha!"

Mặc dù Ngô Hoài Nhân khóc lóc thảm thiết nhưng trong lòng thì mừng như điên, vô cùng kích động, thắng lợi ở ngay trước mắt, Hồ Gia Hân cô không để tôi trở thành lãnh đạo thật sự của tập đoàn Hồ Thị, thì tôi sẽ dùng đôi tay của mình giành lấy.

Mưu kế của anh Hổ mặc dù hơi độc ác nhưng rất có ích, nếu không Hồ Gia Hân hứng lên muốn xen vào chuyện của anh ta thì có thể đạp anh ta bất cứ lúc nào, phải nhanh chân đi trước mới có thể trở thành người nắm quyền.

Thấy cảnh tượng công nhân khẩn trương, sợ hãi, anh ta biết mình sắp thành công rồi, Hồ Gia Hân chắc chắn đã chết, tên Tần Lâm cũng chết theo luôn, như vậy bọn họ có thể làm đôi uyên ương số khổ, chính Tần Lâm là người tát anh ta mạnh nhất, hôm nay mối thù đã được báo, chiêu này của Ngô Hoài Nhân đúng là một mũi tên trúng hai đích.

"Dám đắc tội với Ngô Hoài Nhân tôi, chỉ có con đường chết mà thôi, muốn ra oai với tôi sao? Hừ hừ, kiếp sau đi".

Ánh mắt Ngô Hoài Nhân âm u, vừa khóc nức nở vừa gào thét.

"Dì không được chết, dì không được rời xa cháu, dì chết rồi thì cháu phải làm sao, dì ơi, hu hu hu!"

Công nhân nhanh chóng cứu viện, chỉ có Ngô Hoài Nhân là cười thầm trong lòng, tập đoàn Hồ Thị nghìn tỷ sắp rơi vào tay mình rồi, chuyện này đúng là dễ như trở bàn tay. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Từng giây từng phút trôi qua, nhân viên cứu hộ đến ngày càng nhiều, khu vực hầm lò ngày càng trở nên nghiêm trọng, công việc cứu hộ cũng vô cùng khó khăn.

Đội cứu trợ hơn ba mươi người cầm dụng cụ thiết bị đến kết hợp cùng công nhân mỏ để cứu trợ, nhưng đến trưa vẫn không có chút kết quả nào.

Nếu dùng máy múc thì sợ sẽ phá hoại khối đất dưới hầm, đến lúc đó có khi lại không còn chút hy vọng nào.

Nhưng nếu không dùng máy múc thì lại càng ít khả năng cứu sống hơn.

Sự cố sập hầm lần này khiến mọi người rất lo lắng, vì người bị vùi lấp dưới đấy là chủ tịch của bọn họ, ai mà không sợ chứ? Có liên quan đến công việc của bọn họ, an toàn của bọn họ, tất cả công nhân mỏ ở đây đều sợ hãi, bọn họ khó tránh khỏi việc phải chịu trách nhiệm.

"Mọi người nhất định phải cứu được dì của tôi, cầu xin mọi người đó.

Ngô Hoài Nhân kích động nói, túm lấy tay một nhân viên cứu hộ.

"Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức".

"Nhất định, nhất định! Dì của tôi là chủ tịch tập đoàn Hồ Thị đấy".

Ngô Hoài Nhân tỏ ra đau khổ, nhưng trong lòng vô cùng hả dạ.

Nghe nhân viên cứu hộ nói, sập hầm ba mươi mét thì gần như không có khả năng sống sót, hơn nữa còn xuất hiện hố to như thế này chứng tỏ đất đá đều bị rơi vào trong, nếu móc lên thì chỉ còn con đường chết. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

"Anh buông tay tôi ra đi. Anh cứ giữ tôi như vậy làm sao tôi đi cứu người được?"

Nhân viên cứu hộ bất đắc dĩ nói, rồi bỏ tay Ngô Hoài Nhân ra, nhanh chóng tiếp tục công việc cứu trợ.

Đến tận lúc xế chiều, khi cả khu khai thác dần chìm vào bóng tối, vài ánh đèn pha vẫn phát sáng, công việc cứu hộ vẫn đang được tiến hành khẩn trương.

Mạng sống quan trọng hơn tất cả!

Lúc này trong lòng Ngô Hoài Nhân lại càng vui, dì ơi là dì, dì bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, không phải dì và tên Tần Lâm kia có quan hệ rất tốt sao? Đến đứa cháu như tôi cũng không so được, vậy thì hai người đi chết cùng nhau đi.

Người không vì mình trời chu đất diệt, dì chết rồi tôi mới có thể tiếp quản tập đoàn Hồ Thị, đến lúc đó mọi thứ sẽ là của tôi, dì cứ yên giấc ngàn thu nhé.

Một ngày đã trôi qua, hy vọng ngày càng mong manh, đã đào năm mét rồi mà đội cứu trợ vẫn rất bận rộn, bọn họ không dám dùng máy múc, vì sự an toàn của người bên dưới, bọn họ không thể từ bỏ bất cứ tia hy vọng nào.

Nhưng rất nhiều người đã lặng lẽ lắc đầu, trong lòng có chút thương xót, đã một ngày rồi mà không có chút tin tức gì, hầm phía dưới đã sập hoàn toàn rồi, bây giờ cũng khó mà xoay chuyển được tình thế.



Mệt cả một ngày, Ngô Hoài Nhân cũng vươn vai một cái, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc rồi.

Lúc này dưới lòng đất, ba người khom người trong góc giữa chiếc thang máy và hai tảng đá lớn, Lý Công đã ngất lịm đi, ông ấy tuổi đã cao, sức khỏe cũng không tốt nên đã ngất mê man từ lâu rồi.

Hồ Gia Hân ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, thiếu đồ ăn cộng với việc sợ hãi tuyệt vọng đã khiến cô ấy lạnh run cầm cập.

"Tần Lâm, anh nói xem liệu chúng ta có chết ở đây không?"

Hồ Gia Hân miệng khô rát, khẽ nói, âm thanh đứt quãng, ai cũng có nỗi sợ chết như vậy thôi, cho dù bạn có là tỉ phú nghìn đô hay ăn mày thì khi đối diện với cái chết, nỗi sợ trong lòng cũng sẽ dần bừng lên.

Lần trước Hồ Gia Hân đã từng một lần bị kẹt dưới hầm, sau lần đó cô đã bị ám ảnh tâm lý cho nên hôm nay cô mới muốn Tần Lâm đi cùng, nhưng lần này lại để Tần Lâm phải chịu khổ cùng rồi.

Chẳng lẽ bản thân mình lại xui xẻo đến như vậy?

Hai lần xuống hầm đều gặp nạn, lần đầu còn đỡ, nhưng lần này là hầm thẳng đứng, hơn ba mươi mét, công việc cứu hộ sẽ khó hơn gấp mười lần so với hầm nghiêng, không có đồ ăn không có nước uống, thậm chí không khí cũng sắp cạn kiệt rồi, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Hồ Gia Hân đã nhìn thấy thần chết đưa tay ra với cô rồi.

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement