Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1178: Mưu sát

"Gia Hân, cậu… hai người không sao?"

Liễu Thanh Thanh kích động không nói lên lời, vui mừng như vớ được vàng, thậm chí còn nói lắp nữa.

Cô nghĩ rằng Tần Lâm và Hồ Gia Hân đã chết thật, nhưng không ngờ hai người vẫn bình an vô sự, đặc biệt là Tần Lâm, nhìn anh còn rất có sức sống nữa, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?

"Kỳ tích, đúng là kỳ tích!"

"Đúng đấy, tôi tham gia cứu hộ nhiều năm như vậy mà chưa gặp trường hợp nào sập hầm tám ngày mà vẫn còn sống cả, đúng là vi diệu".

"Kiếp trước phải tích đức hành thiện nhiều lắm mới may mắn như vậy, đúng là khiến người ta thán phục mà".

"Cố gắng của tất cả chúng ta không đổ sông đổ bể rồi, ha ha ha!"

Nhân viên cứu hộ vô cùng vui mừng, rất nhiều người mệt lả nằm dưới đất, sinh mạng là động lực trong công việc của bọn họ.

Tần Lâm và hai người kia vẫn còn sống là niềm an ủi lớn nhất với bọn họ.

Mọi người đều rất vui, ai cũng cười toe toét, chỉ có Ngô Hoài Nhân là tái mặt, sợ run bần bật, không nói được câu gì.

"Anh không sao".

Tần Lâm nhìn Liễu Thanh Thanh một cái, Liễu Thanh Thanh ôm chầm lấy anh, mừng chảy nước mắt.

Nhưng lúc này khuôn mặt Hồ Gia Hân vô cùng khó coi, vì cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, hơn nữa chuyện sập hầm này chắc chắn không phải là việc ngẫu nhiên mà là một âm mưu, đây rõ ràng là một vụ mưu sát!

Tất cả là kế hoạch do cháu cô sắp đặt, điều này khiến Hồ Gia Hân không thể chịu nổi.

"Ngô Hoài Nhân, mày mày mày… mày dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm đến vậy, tao là dì của mày đấy, mày còn dám giết tao, mày làm tao quá thất vọng, mày có biết mày làm vậy là mưu sát không hả!"

Hồ Gia Hân quát khàn cả giọng, nhưng bây giờ cơ thể cô quá yếu, không còn chút sức lực nào, cô đau khổ gào thét, trút hết những tuyệt vọng và bất lực ra ngoài.

Bị người thân phản bội, hơn nữa lại là người mà cô dùng mọi cách để bảo vệ, lúc này Hồ Gia Hân vô cùng buồn bã.

"Dì ơi, cháu biết sai rồi, dì tha cho cháu đi, cháu xin dì đấy!"

Ngô Hoài Nhân run sợ quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước mặt Hồ Gia Hân.

Anh ta tưởng Hồ Gia Hân đã chết rồi, thì ra cô vẫn còn sống, nhưng như vậy còn đáng sợ hơn cả xác chết vùng dậy nữa, tất cả những gì anh ta làm đều bị cô phát hiện ra rồi.

"Mày làm như vậy mà lương tâm mày không cắn rứt sao?"

Hồ Gia Hân nổi giận hét lên.

"Không phải cháu, dì ơi, không phải cháu, không liên quan đến cháu, thật sự không phải cháu, cháu không muốn hãm hại dì, không phải cháu mà, hu hu hu…"

Ánh mắt Ngô Hoài Nhân trống rỗng, lẩm bẩm nói, vô cùng sợ hãi.

"Lương tâm? Nếu anh ta có lương tâm thì anh ta có hại cô không, chỉ vì tiền bạc mà không từ thủ đoạn nào, muốn giết cả cô, tôi đã nói rồi, một dân chơi chính hiệu không thể nào thay đổi trong một đêm được? Anh ta chính là kiểu người giang sơn dễ đổi bản tính khó dời".

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Buổi tối tôi có đi tìm cậu ta, cậu ta còn ăn chơi nhảy múa với bạn bè nữa, Gia Hân, loại người như thế này đừng bao giờ bỏ qua dễ dàng".

Liễu Thanh Thanh đổ thêm dầu vào lửa, mà tên Ngô Hoài Nhân đúng là có tật giật mình.

"Không có, cháu không có, dì phải tin cháu, cháu không hãm hại dì, cháu thật sự không…"

Ngô Hoài Nhân lắc đầu lia lịa.

"Đừng nói nữa, Ngô Hoài Nhân, chẳng lẽ đến bây giờ mày vẫn không dám thừa nhận những việc mày làm sao? Mày làm tao quá thất vọng, không chỉ một lần, vậy mà lần này mày còn dám giết tao, tao sẽ báo cảnh sát tất cả những việc mày đã làm".

Hồ Gia Hân cắn chặt môi, đôi mắt nhắm chặt.

"Đừng, đừng mà dì, cháu sẽ bị ngồi tù mất, vậy thì cả cuộc đời của cháu sẽ bị hủy hoại, dì ơi…"

Cho dù Ngô Hoài Nhân có gào thét như thế nào, Hồ Gia Hân cũng không nghe, loại người này đã không thể tha thứ được rồi.

Đến cuối cùng, Ngô Hoài Nhân cũng không đánh mà khai, Hồ Gia Hân vô cùng đau khổ, nhưng cuối cùng cũng qua được ải này, may mà có Tần Lâm ở bên cạnh.

"Hồ Gia Hân, con khốn, mày vì thắng chó Tần Lâm mà đẩy tao vào tù, mày lỡ phụ lòng bố mẹ tao? Mày đúng là con điếm không có tính người".

Ngô Hoài Nhân hung dữ hét lên.

"Bịch…"

Tần Lâm đạp một cái vào phần dưới bụng của Ngô Hoài Nhân, anh ta đau đớn nhe răng trợn mắt, lăn lộn, không ngừng gào lên.

"Loại người như mày là sai lầm của tạo hóa, chết cũng không tiếc! Chỉ vì quyền lợi, tiền bạc mà dám giết người dì đã đối xử tốt với mình, mày không xứng nhắc đến hai chữ ‘tính người’, bởi mày là thứ rác rưởi".

Tần Lâm tát một phát thẳng vào mặt Ngô Hoài Nhân, anh ta bị đánh xịt máu mũi, bò lổm ngổm trên đất như một con chó chết, cảnh sát ở hiện trường đã lập tức đưa Ngô Hoài Nhân đi.

Lúc này Hồ Gia Hân gục vào vai Tần Lâm khóc nức nở.

"Không sao rồi, ngủ đi, ngủ dậy mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi".

Tần Lâm vỗ vai Hồ Gia Hân, cô ấy đã quá mệt, quá buồn nên đã ngủ thiếp đi luôn.

Tám ngày rồi, cô cũng đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của mình, bây giờ cô vô cùng yếu, phải mau điều trị phục hồi.

Liễu Thanh Thanh cùng Tần Lâm mau chóng đến bệnh viện.

"Anh không sao, em cứ chăm sóc Gia Hân đi".

Tần Lâm cười nói.

Liễu Thanh Thanh gật đầu rồi đi chăm sóc cho Hồ Gia Hân, đến khi Hồ Gia Hân truyền nước xong tỉnh dậy thì cũng sang ngày hôm sau rồi.

"Cảm ơn cậu, Thanh Thanh".

Hồ Gia Hân nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Liễu Thanh Thanh, nhoẻn miệng cười.

"Sao phải khách sáo như vậy, chúng ta là bạn mà, cậu dưỡng bệnh cho tốt đi, không phải lo những chuyện khác đâu".

Liễu Thanh Thanh nói.

"Ừm…cậu cũng về nghỉ ngơi sớm đi, tớ không sao".

"Có chuyện này tớ muốn nói cới cậu".

Liễu Thanh Thanh nắm tay Hồ Gia Hân khẽ nói.

"Nói đi, tớ nghe đây, cửa tử tớ còn bước qua rồi, có chuyện gì cứ nói đi".

Trạng thái tinh thần của Hồ Gia Hân tốt hơn rất nhiều.

"Sau này, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Tần Lâm, tớ… chắc tớ phải đi rồi".

Liễu Thanh Thanh rưng rưng, cắn chặt môi.

"Có chuyện gì thế! Cậu đi đâu? Cậu với Tần Lâm đang tốt như thế, tại sao mình lại chăm sóc cho anh ấy".

Hồ Gia Hân chau mày, có chút khó hiểu.

"Tớ biết cậu thích Tần Lâm, chúng ta không phải giấu giếm nhau làm gì, nhiều năm như vậy rồi, người lọt vào mắt xanh của cậu cũng chẳng có mấy ai".

Liễu Thanh Thanh nói.

"Cậu nói linh tinh cái gì thế, mình không có".

Khuôn mặt Hồ Gia Hân ửng đỏ, cô thích Tần Lâm thật, nhưng không ngờ Thanh Thanh lại biết chuyện này.

"Có chuyện này tớ muốn nói cới cậu".

Liễu Thanh Thanh nắm tay Hồ Gia Hân khẽ nói.

"Nói đi, tớ nghe đây, cửa tử tớ còn bước qua rồi, có chuyện gì cứ nói đi".

Trạng thái tinh thần của Hồ Gia Hân tốt hơn rất nhiều.

"Sau này, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Tần Lâm, tớ… chắc tớ phải đi rồi".

Liễu Thanh Thanh rưng rưng, cắn chặt môi.

"Có chuyện gì thế! Cậu đi đâu? Cậu với Tần Lâm đang tốt như thế, tại sao mình lại chăm sóc cho anh ấy".

Hồ Gia Hân chau mày, có chút khó hiểu.

"Tớ biết cậu thích Tần Lâm, chúng ta không phải giấu giếm nhau làm gì, nhiều năm như vậy rồi, người lọt vào mắt xanh của cậu cũng chẳng có mấy ai".

Liễu Thanh Thanh nói.

"Cậu nói linh tinh cái gì thế, mình không có".

Khuôn mặt Hồ Gia Hân ửng đỏ, cô thích Tần Lâm thật, nhưng không ngờ Thanh Thanh lại biết chuyện này.



"Còn nói không có, vậy tại sao mặt cậu lại đỏ lên".

Liễu Thanh Thanh trêu ghẹo.

"Cậu nói đi, rốt cuộc có chuyện gì".

Hồ Gia Hân và Liễu Thanh Thanh là bạn thân nhiều năm như vậy, cô nhìn một phát là biết trong lòng Liễu Thanh Thanh có chuyện, hơn nữa, cô ấy đã nói những lời này chắc phải bất đắc dĩ lắm, khi nhắc đến Tần Lâm trong mắt cô ấy tràn đầy tình yêu, nhưng cô ấy lại chọn rời đi, cho dù thế nào cũng không chịu nói lý do.

"Tớ và Tần Lâm có duyên nhưng không có phận, không thể bên nhau được, mình cũng có nỗi khổ tâm, Hồ Gia Hân, cậu đừng hỏi nữa".

Liễu Thanh Thanh nghiêng đầu qua chỗ khác.

"Có chuyện gì khó nói vậy? Cậu sắp thành tỷ phú đứng đầu cả nước rồi còn có gì phải lo sao?"

Hồ Gia Hân không thể tin nổi.

"Thế giới này có quá nhiều người, quá nhiều việc chúng ta không thể kiểm soát được, cho dù có gia tài bạc triệu thì cũng vô dụng. Nói chúng là… cậu nhất định phải thay tớ chăm sóc tốt cho Tần Lâm, Gia Hân, tớ tin cậu nhất định sẽ tốt với anh ấy!"

Liễu Thanh Thanh khóc như mưa, nói xong thì chạy ra khỏi phòng bệnh của Hồ Gia Hân.

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement