Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1187: Chút tâm tư của Liễu Thanh Thanh

“Ha ha ha, bố đang trêu đấy Tiểu Lâm, con đừng có tính toán với ông ấy, ông ấy chỉ có khẩu xà tâm Phật thôi, chứ chuyện hôn sự giữa con và Thanh Thanh thì ông ấy đồng ý lâu rồi. Còn về nhà họ Sầm thì cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi, mẹ đã nghĩ kĩ rồi, nếu như sau này nhà họ Sầm vẫn không chịu buông tha Thanh Thanh thì mẹ sẽ cho hai đứa bỏ trốn với nhau, bố con cũng sẽ ủng hộ hai tay hai chân”.

Hoàng Yến cười nói, đúng là chồng tung vợ hứng, không biết xấu hổ, Tần Lâm cũng ngại ngắt lời bọn họ.

Liễu Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ, cặp bố mẹ này đúng là hiếm thấy, gió chiều nào theo chiều nấy, hơn nữa còn không thèm coi cô ra gì, bây giờ nhìn thấy Tần Lâm đánh đuổi được nhà họ Sầm liền bắt đầu nịnh hót anh.

Nhưng cô là con gái bọn họ, có thể làm gì được đây?

“Nếu nhà họ Sầm biết điều thì sẽ không dám đến đây nữa đâu, hai người cũng tự lo liệu đi”.

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Đúng đúng đúng, con rể, hôm nay con đừng đi nữa, ở lại ăn cơm đi, để mẹ nấu một bình rượu ngon để hai đứa nói chuyện, sau này Thanh Thanh vẫn còn trông cậy vào con mà, hai chúng ta dù sao cũng đã già rồi”.

Hoàng Yến đánh trống lảng.

“Ăn thì không cần đâu, cháu còn có việc, Thanh Thanh, có gì cứ gọi cho anh nhé, anh không muốn người phụ nữ của mình bị người khác ức hiếp đâu, cho dù là ai đi nữa cũng không được, anh nhất định sẽ cho bọn chúng biết tay”.

Tần Lâm đập lên chiếc bàn đá hoa cương ở đại sảnh, khiến cho bụi bay mịt mù.

“Tiểu Lâm à, cháu cứ yên tâm, sẽ không có ai dám ức hiếp Thanh Thanh nhà chúng ta đâu, có hai chúng ta ở đây thì cho dù có chết cũng không thể để Thanh Thanh chịu ấm ức được”.

Liễu Kình Thương thề thốt.

Tần Lâm thầm cười khẩy, tôi lo là lo ông đấy, chỉ cần ông không ngáng chân Thanh Thanh thì tôi đã mừng lắm rồi.

“Em biết rồi, bây giờ anh đi thăm Gia Hân à?”

Trong mắt Liễu Thanh Thanh có hơi thất vọng, đột nhiên cô cảm thấy hối hận rồi, lẽ ra cô không nên nói những lời đó với Hồ Gia Hân, lỡ may Hồ Gia Hân nghĩ đó là thật thì sao?

“Vết thương của cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn, anh phải đi xem thử, em yên tâm, cô ấy đã nói với anh rồi, cô ấy sẽ không coi chuyện đó là thật đâu”.

Tần Lâm nhìn thấy được sự lo lắng của Liễu Thanh Thanh, bèn nhẹ nhàng nói.

“Cậu ấy nói hết với anh rồi sao? Gia Hân ơi là Gia Hân, đúng là chọc tớ tức chết mà”.

Liễu Thanh Thanh giậm chân giậm cẳng, tỏ ra xấu hổ.

“Không có, anh đoán thôi”.

Tần Lâm cười nói.

“Vậy thì tốt. Nhưng anh cứ để em chăm sóc Gia Hân cho, anh bận thì cứ đi làm đi”.

Liễu Thanh Thanh nói, cô không muốn Hồ Gia Hân có cơ hội tiếp xúc với anh, cho dù có là chị em ruột thì vẫn nên phòng bị.

“Đêm qua em đã không ngủ rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm bản thân mệt mỏi quá độ”.

Tần Lâm vừa nói vừa xoa đầu Liễu Thanh Thanh.

Trong lòng Liễu Thanh Thanh liền cảm thấy ngọt ngào, xem ra Tần Lâm vẫn rất quan tâm đến cô.

Nhưng Liễu Thanh Thanh vẫn kiên trì đến cùng, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, câu nói đó không phải không có đạo lý, huống chi Tần Lâm lại tài giỏi như thế, dù gì Hồ Gia Hân cũng sẽ có tí thiện cảm với anh, lúc cô nhắc đến chuyện này với Hồ Gia Hân thì Hồ Gia Hân cũng đâu từ chối.

Không được!

Mình nhất định phải nắm chắc cơ hội, không thể để cho Hồ Gia Hân có khoảng trống được.

Tần Lâm cạn lời, làm sao anh có thể biết chút tâ tư này của Liễu Thanh Thanh chứ, cuối cùng thì cô vẫn là người ngoan cố hơn, sau đó hai người cùng nhau rời đi.

Liễu Kình Thương và Hoàng Yến đưa mắt nhìn nhau, ngay lúc đó chiếc bàn đá hoa cương đột nhiên vỡ ra, khiến cho hai người hết cả hồn.

“Đều tại bà cả, Tiểu Lâm lợi hại như vậy, tại sao bà lại không nói cho tôi biết, ngay cả người nhà họ Sầm cũng phải chào thua. Cậu con rể này được đấy, lần này coi như yên tâm rồi”.

Liễu Kình Thương tỏ vẻ tự hào.

“Cũng là ông, tôi còn không lại ông đâu, sao cứ phải đòi liên hôn với nhà họ Sầm làm gì, ông có bao giờ nghe tôi chưa? Nhưng người nhà họ Sầm chịu cúi đầu bỏ qua như vậy sao? Chắc là bọn họ vẫn chưa cam tâm đâu nhỉ?”

Hoàng Yến nói với vẻ lo lắng.

“Cho dù bọn họ có đến nữa thì con rể cũng sẽ đánh bại hết thôi, bà không thấy người nhà họ Sầm sợ đến té đái à? Dám đấu với nhà họ Sầm thì có thể thấy con rể đã tính sẵn hết rồi”.

Liễu Thanh Thanh vì muốn bảo vệ ‘hàng’ của mình nên cô không muốn cho Tần Lâm đến thăm Hồ Gia Hân, cô thà chịu mệt chứ không chịu để cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau, Hồ Gia Hân xinh đẹp như thế, nhỡ may Tần Lâm không kiềm chế được thì sao?

Tần Lâm cũng đành bất lực, vừa hay anh cũng muốn về nhà nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Trần Diên gọi điện thoại đến.

“Tôi mua vé cho cậu rồi này Tần Lâm, tôi có việc nên đi trước, chúng ta gặp nhau ở Liêu Thành nhé”.

“Được”.

Sau khi Tần Lâm thu xếp xong liền đi ra ga tàu, Liêu Thành nằm ở phía nam tỉnh An Tây, cũng có thể coi là một phần của tỉnh An Tây, nhưng nó còn vượt biên giới của tỉnh An Tây cả nghìn kilomet, Trần Diên đã mua vé tàu cho Tần Lâm từ sớm.

Sau khi lên tàu, anh bèn chợp mắt nghỉ ngơi, vừa mới tỉnh dậy lại buồn ngủ, dù sao cũng đã ở dưới hầm mỏ nhiều ngày như thế, đương nhiên phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể khỏe lại được.

“Sao lại là anh? Trần Diên đâu?”

Một giọng nói trầm xuất hiện bên tai Tần Lâm.

Tần Lâm vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Bàng Khải.

Lúc trước Bàng Khải đã đi theo Trần Diên, anh ta mua vé tàu cốt ý là để đi theo cô, hâm nóng tình cảm, nhưng không ngờ người ngồi cạnh lại là Tần Lâm.

Trăm phương nghìn kế để mua được vé, vậy mà lại ngồi cùng với một tên đực rựa, đúng là tức chết mà.

“Chủ nhiệm Bàng đây sao, phó viện trưởng Trần đã đi rồi, khiến anh thất vọng quá nhỉ”.

Tần Lâm cười mỉm, Bàng Khải tức đến xanh mặt, nhưng lúc này trên tàu đã chật kín người, cho dù có muốn đổi chỗ cũng không được.

Cũng may là ở trước mặt Bàng Khải cũng có một cô gái xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, trông rất gợi cảm, mái tóc dài thướt tha như thác nước xõa ngang lưng, gương mặt thanh tú xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt biết nói, sáng trong như suối nguồn, nhưng lại rất sâu, đúng là làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Từ đây nhìn qua chỉ thấy được góc nghiêng, nhưng người phụ nữ này lại quá đỗi xinh đẹp, hơn nữa khuôn mặt lại vô cùng trắng, còn hơn cả người da trắng nữa.

Tần Lâm vừa nhìn qua liền nhíu mày, người phụ nữ này bị bệnh!

Da trắng như vậy, tuy rằng rất đẹp, nhưng thực sự rất đáng tiếc, cô ấy không thể sống quá ba năm nữa.

Hồng nhan bạc phận, ngay cả thiên thần cũng phải ghen tị trước sắc đẹp của cô, một người phụ nữ đẹp như vậy nhưng lại không sống được bao lâu, thật khiến cho người ta thương cảm.

“Này cô gái, cô muốn đi đâu thế? Tôi đi Liêu Thành, còn cô?”

Bàng Khải chỉnh trang lại vest rồi cười tít mắt nói, nhìn thấy gái đẹp liền bước không nổi nữa rồi, hơn nữa Trần Diên cũng không có ở đây, nhưng nếu có thể xảy ra chuyện gì đó với người phụ nữ này trên đường đi thì vui biết mấy.

Nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt lại không hề để tâm đến anh ta, cũng không nhìn anh ta lấy một cái.

Bị từ chối nên Bàng Khải chỉ đành cười trừ một cái, trong lòng có chút buồn bực, lại có Tần Lâm ngồi cạnh nhìn nên anh ta không dám lên tiếng.

Tàu mới chạy không được bao lâu thì người phụ nữ liền đi vào nhà vệ sinh đối diện, sau khi trở ra thì sắc mặt có chút thay đổi, trên trán nổi những hạt đỏ li ti, cổ tay còn hơi run run.

Sắc mặt Tần Lâm đanh lại, không ngờ cô lại vào nhà vệ sinh tiêm morphin*, đây đúng là uống rượu độc giải khát mà, nó căn bản không thể giúp gì được cho bệnh tình của cô, hơn nữa sẽ làm cho tình trạng ngày càng nghiêm trọng hơn, là do cô quá phụ thuộc vào morphin nên mới khiến cho bản thân tiều tụy càng nhanh.

*Morphin: Morphine là một loại thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện được tìm thấy tự nhiên trong một số thực vật và động vật, bao gồm cả con người.

 

Hồng nhan bạc phận, ngay cả thiên thần cũng phải ghen tị trước sắc đẹp của cô, một người phụ nữ đẹp như vậy nhưng lại không sống được bao lâu, thật khiến cho người ta thương cảm.

“Này cô gái, cô muốn đi đâu thế? Tôi đi Liêu Thành, còn cô?”

Bàng Khải chỉnh trang lại vest rồi cười tít mắt nói, nhìn thấy gái đẹp liền bước không nổi nữa rồi, hơn nữa Trần Diên cũng không có ở đây, nhưng nếu có thể xảy ra chuyện gì đó với người phụ nữ này trên đường đi thì vui biết mấy.

Nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt lại không hề để tâm đến anh ta, cũng không nhìn anh ta lấy một cái.

Bị từ chối nên Bàng Khải chỉ đành cười trừ một cái, trong lòng có chút buồn bực, lại có Tần Lâm ngồi cạnh nhìn nên anh ta không dám lên tiếng.

Tàu mới chạy không được bao lâu thì người phụ nữ liền đi vào nhà vệ sinh đối diện, sau khi trở ra thì sắc mặt có chút thay đổi, trên trán nổi những hạt đỏ li ti, cổ tay còn hơi run run.

Sắc mặt Tần Lâm đanh lại, không ngờ cô lại vào nhà vệ sinh tiêm morphin*, đây đúng là uống rượu độc giải khát mà, nó căn bản không thể giúp gì được cho bệnh tình của cô, hơn nữa sẽ làm cho tình trạng ngày càng nghiêm trọng hơn, là do cô quá phụ thuộc vào morphin nên mới khiến cho bản thân tiều tụy càng nhanh.

*Morphin: Morphine là một loại thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện được tìm thấy tự nhiên trong một số thực vật và động vật, bao gồm cả con người.



“Chắc cô có bệnh nhỉ? Tại sao lại không đi khám bác sĩ, không thể ngược đãi bản thân được”.

Tần Lâm nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện.

“Anh bị bệnh thì có, nhà anh bị bệnh đó”.

Doãn Thu Ca tức giận nhìn Tần Lâm, hình như anh đã bắt được thóp của cô.

“Tôi chỉ nhắc nhở cô mà thôi, đừng làm chuyện ngốc nghếch, nếu không thì bệnh của cô sẽ ngày càng nghiêm trọng đó”.

Tần Lâm điềm tĩnh nói.

“Anh đừng có ở đây giả làm người tốt được không, người ta đang yên đang lành mà anh lại trù ẻo gì đấy, tôi thấy anh mới là người có bệnh đấy, này cô gái, cô đừng để ý đến anh ta làm gì, loại người không có văn hóa này đến phép lịch sự cũng không hiểu”.

Bàng Khải nghiêm nghị nói.

“Anh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.

Doãn Thu Ca lạnh lùng nhìn Bàng Khải, cười khẩy nói.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement