Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1193: Trần Diên ghen

Tần Lâm nhún vai nói.

"Chưa nắm chắc cũng phải lên".

"Vậy cậu biết nguy hiểm mà vẫn lao vào à? Chúng ta không được phép đồng ý, trận đấu này không công bằng".

Trần Diên lo lắng nói, bây giờ không chỉ liên quan đến thắng thua của hai bọn họ, mà là về cả Đông Tây y, một khi thua, thì Đông y sẽ bị chê bai. Ở đất Hoa Hạ này, Đông y lại bị Tây y đánh bại, bọn họ nhất định sẽ bị các phương tiện truyền thông phương Tây thi nhau đưa tin xấu, việc này sẽ có hại với việc tuyên truyền Đông y.

Phương tiện truyền thông bây giờ rất phát triển, trận đấu giữa hai người nhất định sẽ được nhiều người biết đến. Bây giờ quay đầu còn kịp, đợi đến khi Tần Lâm mà thua thật thì muộn rồi.

Lúc này Doãn Thu Ca cũng chạy đến bên Tần Lâm, ngăn cản mà nói.

"Đúng vậy, Tần Lâm, anh không được đồng ý, anh mà đồng ý là xong chuyện đó".

Trần Diên nhíu mày, cô gái này thực sự quá xinh đẹp, khiến cô ấy cảm thấy nguy hiểm. Bây giờ cô ấy có thể chắc chắn, cô gái này chính là cô gái mà hôm qua cô nhìn thấy ở bến tàu, cô ấy quen Tần Lâm sao?

Hai người đã xảy ra chuyện gì trên tàu vậy?

Có vẻ như cô gái này vô cùng quan tâm đến Tần Lâm, không giống như đang quan tâm đến Đông y, điều này khiến Trần Diên cảm thấy thận trọng.

Trẻ tuổi hơn mình, còn xinh đẹp hơn mình, điều này khiến Trần Diên không thoải mái.

Tần Lâm cười nói, không hề quan tâm.

"Bây giờ tôi mà quay đầu thì mới đúng ý anh ta".

Trần Diên nói, cô ấy vô cùng quan tâm đến Đông y, tên James Richard này muốn thi đấu mà toàn về sở trường của anh ta, mà Tần Lâm thì không, chuyện cười gì vậy?

"Tần Lâm, cậu không được tùy ý như vậy, họ chê bai Đông y của chúng ta, không có nghĩa Đông y của chúng ta không giỏi, nhưng cậu mà đồng ý với bọn họ, chúng ta mà thua thì sẽ gây ra tổn thất lớn cho Đông y".

James Richard cười híp mắt nói, vui vẻ không thôi, anh ta đang muốn khiến Tần Lâm nổi giận, chỉ cần Tần Lâm trúng kế của anh ta, đây đều là sở trường của anh ta, sợ gì chứ?

"Sao vậy? Có phải không muốn đấu không? Ha ha ha, Đông Á bệnh phu, có vẻ như cái tên này không phải hư danh nhỉ. Anh mà không dám, tôi khuyên anh câu này, thức thời mới là trang tuấn kiệt, đến lúc đó đừng khiến người ta mất mặt".

Nhiều bác sĩ Đông y trẻ tuổi đều cảm thấy căm phẫn, nhao nhao muốn lao lên, bởi vì bọn họ đều là những người xuất sắc tham gia so tài Đông y lần này, bị James Richard sỉ nhục như vậy, so tài Đông y đã trở thành cuộc thi đấu giữa Đông Tây y.

Thực lực của Tần Lâm có hơi đáng ngờ, nhiều người đều hoài nghi, anh trẻ như vậy, chưa đầy ba mươi tuổi, có thể đại diện cho Đông y được không?

"Kiêu ngạo vậy, đúng là muốn bắt nạt người ta mà, để tôi đấu với gã!"

"Đúng vậy, cậu trai, cậu xuống đi, để tôi lên cho. Tôi không tin tên Tây mũi lõ này có thể khiến Đông y truyền lại cả nghìn năm biến mất ở Hoa Hạ được".

"Cậu không làm được đâu, đừng đứng ở đây gây chuyện nữa, ai trong chúng tôi cũng có thể đánh bại được tên đấy cả".

Nhiều bác sĩ thiên tài đều muốn so tài cao thấp với James Richard, bây giờ bọn họ như được tiêm máu gà.

Nhưng Tần Lâm biết, tên James Richard không đơn giản, cho dù là lai lịch hay là thành tựu của thầy anh ta thì cũng không phải thứ mà bác sĩ Đông y bình thường so được, bây giờ lại đấu đúng sở trường của anh ta, nếu như không có thực lực đủ để đè bẹp James Richard thì chắc chắn sẽ thua thê thảm.

Hứa Quang Huy bỗng nhiên đứng dậy, là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Liêu Thành, uy nghiêm của ông ta khá lớn.

"Đủ rồi! Mau im lặng, lần này do Tần Lâm ra trận đấu với James Richard".

Tôn Vô Kỵ nói.

"Tôi đồng ý!"

Khổng Phàm Lâm nghiêm túc nói.

"Tôi cũng tán thành! Xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm thay Tần Lâm!"

"Tôi cũng ủng hồ Tần Lâm!"

Lời Doãn Thu Ca khiến Doãn Chấn Tử sững sờ, cháu gái mình là người không phục ai cả, hơn nữa con bé còn là một bác sĩ vô cùng xuất sắc, mặc dù chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng bản lĩnh không hề nhỏ.

Chỉ tiếc rằng, trời đố kỵ người tài, nếu không con bé nhất định sẽ kế thừa sự nghiệp của ông.

Thông minh tài giỏi, ngông cuồng tự cao!

Doãn Thu Cao không cam tâm thua kém bất kỳ ai, ủng họ Tần Lâm như vậy, Doãn Chấn Tử biết, cô nhất định có lý lẽ của riêng mình, cô ấy lúc trước không phục bất kỳ ai, phụ nữ mà chẳng hề thua kém đấng mày râu.

"Vậy tôi cũng đồng ý".

Doãn Chấn Tử mặt khổ sở, nhìn Lý Trường Sinh, lúc này mặt Lý Trường Sinh đỏ lên, hóa ra mình lại là người lạc loài à.

Doãn Chấn Tử không tin Tần Lâm, ông tin cháu gái mình, sự kiêu ngạo tự phụ của Doãn Thu Ca được trả bằng thực lực tài năng của cô. Nhưng lúc này, cô cam tâm đứng ra bảo vệ cho Tần Lâm, vậy nên người làm ông nội như ông phải ủng hộ cô.

"Ông Khổng và ông Tôn đều nói rồi, có vẻ như bọn họ đều tin tưởng Tần Lâm".

"Đúng vậy, có sự ủng hộ của họ, có vẻ như thực lực của Tần Lâm được khẳng định rồi".

"Nếu đã vậy, chúng ta cứ chờ xem. Dù sao ông Hứa, ông Doãn cũng đồng ý rồi".

Mọi người bắt đầu im lặng, mặc dù bọn họ rất tức giận, mặc dù bọn họ đều muốn đại diện Đông y thi đấu với James Richard, nhưng tiếc là Tần Lâm mới là người nhận được đồng ý của mọi người, được các bậc thầy Đông y tán dương. Lúc này còn ai dám phản đối nữa? Ngay cả Lý Trường Sinh cũng im lặng.

Mà quan trọng là, trận đấu với James Richard này, bọn họ không nắm chắc phần thắng, dù là trên lĩnh vực virus hay phẫu thuật cắt bỏ khối u hay là chữa bệnh cảm thì đều là điểm yếu của Đông y.

Sấm càng to mưa càng nhỏ, người thực sự có đủ tự tin đấu với James Richard cũng chẳng có mấy ai.

Bàng Khải cười âm hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh ta giỏi nhất trò giậu đổ bìm leo đấy.

 

Thông minh tài giỏi, ngông cuồng tự cao!

Doãn Thu Cao không cam tâm thua kém bất kỳ ai, ủng họ Tần Lâm như vậy, Doãn Chấn Tử biết, cô nhất định có lý lẽ của riêng mình, cô ấy lúc trước không phục bất kỳ ai, phụ nữ mà chẳng hề thua kém đấng mày râu.

"Vậy tôi cũng đồng ý".

Doãn Chấn Tử mặt khổ sở, nhìn Lý Trường Sinh, lúc này mặt Lý Trường Sinh đỏ lên, hóa ra mình lại là người lạc loài à.

Doãn Chấn Tử không tin Tần Lâm, ông tin cháu gái mình, sự kiêu ngạo tự phụ của Doãn Thu Ca được trả bằng thực lực tài năng của cô. Nhưng lúc này, cô cam tâm đứng ra bảo vệ cho Tần Lâm, vậy nên người làm ông nội như ông phải ủng hộ cô.

"Ông Khổng và ông Tôn đều nói rồi, có vẻ như bọn họ đều tin tưởng Tần Lâm".

"Đúng vậy, có sự ủng hộ của họ, có vẻ như thực lực của Tần Lâm được khẳng định rồi".

"Nếu đã vậy, chúng ta cứ chờ xem. Dù sao ông Hứa, ông Doãn cũng đồng ý rồi".

Mọi người bắt đầu im lặng, mặc dù bọn họ rất tức giận, mặc dù bọn họ đều muốn đại diện Đông y thi đấu với James Richard, nhưng tiếc là Tần Lâm mới là người nhận được đồng ý của mọi người, được các bậc thầy Đông y tán dương. Lúc này còn ai dám phản đối nữa? Ngay cả Lý Trường Sinh cũng im lặng.

Mà quan trọng là, trận đấu với James Richard này, bọn họ không nắm chắc phần thắng, dù là trên lĩnh vực virus hay phẫu thuật cắt bỏ khối u hay là chữa bệnh cảm thì đều là điểm yếu của Đông y.

Sấm càng to mưa càng nhỏ, người thực sự có đủ tự tin đấu với James Richard cũng chẳng có mấy ai.

Bàng Khải cười âm hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh ta giỏi nhất trò giậu đổ bìm leo đấy.

"Hừ hừ, tôi xem xem lần này anh thua thế nào, anh đấu mấy cái toàn sở trường của người ta, Tần Lâm ơi là Tần Lâm, anh thích chơi trội thế nhỉ, đợi đến khi anh thua rồi, tôi sẽ đưa video của anh với con điếm kia cho Trần Diên xem, đến lúc đó xem xem cô ấy phản ứng thế nào, ha ha ha".



James Richard cười tươi roi rói, anh ta muốn nhìn thấy kết quả này, đám đông nổi giận, như vậy mới có thể khiến lòng báo thù của họ trỗi dậy, khiến Đông y rơi vào hiểm cảnh, càng ngày càng nhiều người hận Tần Lâm, sau đó để Đông y trượt dài suốt dốc. Khiến càng nhiều người biết đến trận đấu này, thì Đông y vốn đang vực dậy sẽ nhanh chóng tụt dốc thôi.

"Nếu anh đã muốn trở thành người đại diện của Đông y thì chúng ta bắt đầu đi, Tần Lâm đúng không? Anh đừng có bảo tôi bắt nạt anh đó, vừa nãy anh cũng nói rồi, anh để tôi chọn, còn kết quả cuối cùng thì chúng ta đâu thể thao túng được, thắng thua cứ thoải mái đi, yên tâm đi, tôi sẽ không để anh thua một cách khó coi đâu".

Tần Lâm lạnh lùng mỉm cười.

"Được thôi, nếu anh đã không đợi được thì chúng ta bắt đầu được rồi. Đến lúc anh thua anh đừng kêu cha gọi mẹ là được, Tây y trong mắt tôi còn chẳng bằng rác rưởi, tôi thấy có vẻ như anh chỉ muốn được mọi người chú ý đến nhờ tôi thôi".

James Richard tự tin vô cùng, lần này anh ta sẽ khiến cho giới Đông y biết sự lợi hại của bản thân. Vòng một này chính là để sỉ nhục Đông y, ngoài ra anh ta còn có thể trợ thành biểu tượng của sự vực dậy của Tây y, một mũi tên trúng hai đích!

"Anh sẽ cảm thấy nhục nhã vì những lời đã nói của mình, bắt đầu đi, vòng một, chúng ta so xem, làm thế nào có thể cắt bỏ khối u hoàn mỹ nhất, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất, với tôi mà nói, bốn mươi phút là đủ rồi".

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement