Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1209: Gây họa rồi

"Cút..."

Tần Lâm quát lớn, mặt hai tên kia nháy mắt biến sắc, bóng người của Tần Lâm không hề động đậy, một quyền nhanh như điện đã đáp thẳng lên ngực họ, hai người cùng lúc văng ra, họ ôm ngực, miệng trào máu tươi.

Long Thất và Long Bát nhìn nhau, mặt tái mét, họ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, người này đáng sợ quá.

Tiêu Vân Phi lập tức sững người, Long Thất và Long Bát là hai vệ sĩ mà bố đích thân lựa chọn để đưa cho anh ta, ngày thường dù là mười mấy người cũng không đánh lại họ, nhưng lúc này lại bị Tần Lâm hạ đo ván, nằm bệt dưới đất.

Rác rưởi vậy?

Tiêu Vân Phi buồn bực, sắc mặt người nhà họ Doãn vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ Tần Lâm lại dám đánh nhau ở nhà họ Doãn bọn họ.

"Mày... mày muốn làm gì?"

Tiêu Vân Phi run lẩy bẩy, Tần Lâm bước từng bước lại gần, khiến cho Tiêu Vân Phi sợ hãi lảo đảo ngã xuống đất, cả Long Thất và Long Bát đều không phải đối thủ của anh, huống chi là anh ta.

Lời vừa dứt, Tiêu Vân Phi bị Tần Lâm đấm cho một phát, chiếc mũi cao kều cũng bị vẹo, máu mũi chảy ra, anh ta đau đến rớt nước mắt.

Tiêu Vân Phi sợ hãi đến cực điểm, anh ta là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, ngày thường chỉ có anh ta bắt nạt người khác chứ đâu có ai dám bắt nạt anh ta, vậy nên hôm nay bị Tần Lâm đánh, anh ta sợ đến tái mét mặt.

Tiêu Vân Phi thảm thiết gào thét, miệng hùm gan sứa mà nói.

"Ái ôi... mày dám đánh tao, bố tao sẽ không tha cho mày đâu".

Nhưng Tần Lâm không hề có ý định dừng tay, anh đạp liên tiếp ba phát, khiến cho nửa người dưới của Tiêu Vân Phi đau đến mức kêu cha gọi mẹ, anh ta co ro một góc, cả người co quắp, miệng sùi bọt mép.

"Cậu cậu cậu... cậu dám đánh Tiêu thiếu gia, cậu muốn chết à!"

"Chết rồi, chết rồi, chuyện này xong rồi, Tiêu thiếu gia gặp chuyện ở nhà họ Doãn, chủ tịch Tiêu nhất định sẽ không tha cho chúng ta".

"Đều tại thằng điên này, chúng ta không thể để cậu ta đi được, chủ tịch Tiêu mà đến, chúng ta còn có thể lôi cậu ta ra để chất vấn".

"Đúng đúng đúng! Người này dám đánh Tiêu thiếu gia, thế này đúng là không coi chủ tịch Tiêu ra gì".

Người nhà họ Doãn vừa hận vừa sợ Tần Lâm, Long Bát Long Thất cao to lực lưỡng như vậy mà anh nháy mắt đã hạ họ đo ván, hơn nữa Tiêu thiếu gia cũng bị đập cho mấy phát mặt đầy máu, nhất là ba cước cuối, thậm chí còn khiến anh ta đoạn tử tuyệt tôn, nhìn mà thấy đau rồi, không biết Tiêu thiếu gia còn chống đỡ nổi không?

Lưu Mỹ Lan hung hăng nói, nhưng cũng không dám tiến lên, sợ bị Tần Lâm đánh.

"Tần Lâm, cậu có biết cậu gây họa gì rồi không, Tiêu thiếu gia là đại thiếu gia số một số hai ở thành phố Khang Bình này, là đại thiếu gia của tập đoàn Thiên Thần, là con cưng của chủ tịch Tiêu, vậy mà cậu dám đánh Tiêu thiếu gia đến mức này, cậu chết chắc rồi!"

Lúc này ngay cả Doãn Chấn Tử cũng không nhịn được mà lắc đầu, Tần Lâm gây họa rồi, đánh Tiêu thiếu gia, chuyện này không xong rồi.

"Tần đại sư, haizz, cậu xốc nổi quá, cậu có biết cậu gây họa rồi không, thực lực của nhà họ Tiêu ở thành phố Khang Bình này nằm trong top ba đấy, cả thành phố Khang Bình này không ai dám gây chuyện với nhà họ đâu".

"Ông nội, bây giờ phải làm thế nào? Sư phụ, anh mau đi đi, ở đây có tôi, chỉ cần có tôi ở đây, nhà họ Tiêu nhất định sẽ không làm khó anh, anh đi càng xa càng tốt đi".

Doãn Thu Ca lo lắng đến tái mặt, tim đập cực nhanh, tất cả đều tại cô, nếu như không phải do cô nói thì chắc sư phụ cũng không đánh Tiêu thiếu gia, bây giờ Tiêu thiếu gia bị đánh đến mức này, chuyện này nhất định không thể nào hòa giải được.

Doãn Chấn Tử không biết nên làm thế nào, Tần đại sư mặc dù có đóng góp trong lĩnh vực y học, nhưng dù sao đây cũng là thành phố Khang Bình, tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng, bây giờ Tần đại sư đánh người nhà họ Tiêu, chuyện này không đơn giản đâu.

Doãn Chấn Phong lạnh lùng trầm giọng nói.

"Muốn đi? Hừ hừ, cậu nghĩ chúng tôi sẽ để cậu đi chắc? Tần Lâm, hơn ba chục người nhà họ Doãn còn đang đứng đây, cậu đánh lại hết không, cậu có chạy đằng trời. Dám đánh Tiêu thiếu gia, cậu chết chắc rồi. Nhà họ Tiêu sẽ không tha cho cậu đâu".

Doãn Hoán không nhịn được mà đấm ngực giậm chân, bản thân có đứa con gái không biết phấn đấu, giờ lại có thêm tên Tần Lâm góp gió, tiền đồ xán lạn cứ vậy mà bị hủy.

"Lần này, cậu làm liên lụy đến nhà họ Doãn chúng tôi, nếu không vì cậu nhà họ Doãn sao có thể đắc tội nhà họ Tiêu chứ? Tần Lâm, cậu đúng là đồ xui xẻo!".



"Doãn Thu Ca, bây giờ mày thực sự khiến chúng ta thất vọng, từ nay về sau tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà họ Doãn, mày khiến nhà họ Doãn mất hết mặt mũi, hơn nữa còn có quan hệ mập mờ với tên Tần Lâm này, tao không có đứa con gái như mày".

Doãn Hoán chỉ muốn tóm lấy Doãn Thu Ca mà đánh cho một trận, nhưng giờ Tần Lâm đang đứng bên Doãn Thu Ca, ông ta đâu dám đánh.

"Từ nhỏ đến lớn, mấy người sinh tôi ra, nhưng mấy người đã từng nuôi tôi chưa? Hai người từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Hai người từng cho tôi sự ấm áp của bố mẹ chưa? Hai người biết mình còn có đứa con gái là tôi à? Trong mắt hai người chỉ có lợi ích, hai người biết tôi không sống qua hai mươi tuổi nên vứt bỏ tôi, bởi vì dù có tốn tâm sức cho tôi thì cũng chẳng được tích sự gì".

"May có ông nội, nhiều năm nay, ông nội chăm tôi lớn, nếu không có tôi, ông nội sẽ càng phát triển hơn, ông nội từ chối vô số lời mời để chăm sóc tôi. Để tìm cơ hội sống cho tôi, ông không từ bất kỳ cái giá nào, còn mấy người thì sao? Mấy người là bố mẹ ruột của tôi mà mấy người đâu thèm nhìn tôi lấy một cái, chẳng nhẽ tôi đáng ghét đến vậy à?"

"Đúng, trong mắt hai người, tôi chẳng qua chỉ là nỗi phiền toái thôi, vậy sao bây giờ mấy người liên mồm bảo tôi là con gái mấy người? Chẳng nhẽ mấy người không biết xấu hổ hả? Sinh ra tôi nhưng không nuôi tôi, ở cái nhà họ Doãn này, mấy người từng thực hiện nghĩa vụ làm cha làm mẹ bao giờ chưa? Ông nội nuôi tôi thành người, mấy người không có tư cách khua tay múa chân ở đây. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!"

Doãn Thu Ca lệ nhòe khóe mắt, Tần Lâm cũng kinh ngạc, không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy mà có tuổi thơ bi thảm đến thế, hơn nữa Doãn Chấn Tử đúng đã làm tròn trách nhiệm của một ông nội, thậm chí ngay cả Tần Lâm cũng cảm thấy kính nể, người ông này quả thật không dễ dàng.

Sắc mặt Doãn Thu Ca vô cùng khó coi, trái tim cô ấy vô cùng đau đớn, vô cùng tuyệt vọng, bố mẹ cô ấy không quan tâm cô nhiều năm như vậy, ngược lại sau khi cô khỏi bệnh, cô lại trở thành công cụ để bố mẹ lợi dụng, thực sự đáng khinh mà.

Doãn Chấn Tử không cầm được nước mắt.

"Đều tại ông không có bản lĩnh".

Doãn Chấn Tử xấu hổ, nếu như mình có bản lĩnh xoay chuyển tình thế thì cháu gái ông đâu trở thành công cụ để phục hưng gia tộc.

"Chuyện này không trách được ông, nếu như không có ông, cháu đã chết lâu rồi, có trách thì trách hai người họ lòng dạ độc ác. Có điều lúc này, cháu sẽ không để bất kỳ ai làm hại sư phụ cháu, mấy người muốn ra tay thì phải bước qua xác tôi đã!"

Doãn Thu Ca cười hung ác, lạnh lùng nói, Lưu Mỹ Lan và Doãn Hoán cũng tái mặt, bị con gái mình xỉ vả như vậy, ai lại thoải mái chứ?

"Từ nhỏ đến lớn, mấy người sinh tôi ra, nhưng mấy người đã từng nuôi tôi chưa? Hai người từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Hai người từng cho tôi sự ấm áp của bố mẹ chưa? Hai người biết mình còn có đứa con gái là tôi à? Trong mắt hai người chỉ có lợi ích, hai người biết tôi không sống qua hai mươi tuổi nên vứt bỏ tôi, bởi vì dù có tốn tâm sức cho tôi thì cũng chẳng được tích sự gì".

"May có ông nội, nhiều năm nay, ông nội chăm tôi lớn, nếu không có tôi, ông nội sẽ càng phát triển hơn, ông nội từ chối vô số lời mời để chăm sóc tôi. Để tìm cơ hội sống cho tôi, ông không từ bất kỳ cái giá nào, còn mấy người thì sao? Mấy người là bố mẹ ruột của tôi mà mấy người đâu thèm nhìn tôi lấy một cái, chẳng nhẽ tôi đáng ghét đến vậy à?"

"Đúng, trong mắt hai người, tôi chẳng qua chỉ là nỗi phiền toái thôi, vậy sao bây giờ mấy người liên mồm bảo tôi là con gái mấy người? Chẳng nhẽ mấy người không biết xấu hổ hả? Sinh ra tôi nhưng không nuôi tôi, ở cái nhà họ Doãn này, mấy người từng thực hiện nghĩa vụ làm cha làm mẹ bao giờ chưa? Ông nội nuôi tôi thành người, mấy người không có tư cách khua tay múa chân ở đây. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!"

Doãn Thu Ca lệ nhòe khóe mắt, Tần Lâm cũng kinh ngạc, không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy mà có tuổi thơ bi thảm đến thế, hơn nữa Doãn Chấn Tử đúng đã làm tròn trách nhiệm của một ông nội, thậm chí ngay cả Tần Lâm cũng cảm thấy kính nể, người ông này quả thật không dễ dàng.

Sắc mặt Doãn Thu Ca vô cùng khó coi, trái tim cô ấy vô cùng đau đớn, vô cùng tuyệt vọng, bố mẹ cô ấy không quan tâm cô nhiều năm như vậy, ngược lại sau khi cô khỏi bệnh, cô lại trở thành công cụ để bố mẹ lợi dụng, thực sự đáng khinh mà.

Doãn Chấn Tử không cầm được nước mắt.

"Đều tại ông không có bản lĩnh".

Doãn Chấn Tử xấu hổ, nếu như mình có bản lĩnh xoay chuyển tình thế thì cháu gái ông đâu trở thành công cụ để phục hưng gia tộc.

"Chuyện này không trách được ông, nếu như không có ông, cháu đã chết lâu rồi, có trách thì trách hai người họ lòng dạ độc ác. Có điều lúc này, cháu sẽ không để bất kỳ ai làm hại sư phụ cháu, mấy người muốn ra tay thì phải bước qua xác tôi đã!"

Doãn Thu Ca cười hung ác, lạnh lùng nói, Lưu Mỹ Lan và Doãn Hoán cũng tái mặt, bị con gái mình xỉ vả như vậy, ai lại thoải mái chứ?

Tiêu Vân Phi nhỏ giọng gào thét, lúc này anh ta vẫn chưa ngất đi, anh ta nhíu chặt mày, đau đến mức mặt toát đầy mồ hôi, nhưng Tần Lâm mà đi như vậy, anh ta không cam lòng.

"Không được để hắn đi, không được để hắn đi! Tôi nhất định phải giết hắn!"

"Hắn mà đi, tôi sẽ giết cả nhà họ Doãn!"

Lời Tiêu Vân Phi khiến cho nhà họ Doãn run rẩy, sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhà họ Tiêu chắc chắn có năng lực làm vậy.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement