Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1213: Mẹ kiếp là ai?

"Mẹ kiếp, là tên khốn nào dám động vào anh em của tao?"

Một tiếng gầm thét đầy tức giận vang lên, khiến Tiêu Thần giật mình, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi, Lưu Sẹo đến nhanh thật.

Doãn Chấn Tử và cháu gái nhìn nhau, sợ hãi, nhìn thấy cả trăm người trước mắt, đứng chật kín cả sân nhà họ Doãn, thế này thì ai dây nổi chứ?

Lưu Sẹo quả nhiên danh bất hư truyền, ngang ngược kinh người, không thèm nói lý!

Hơn một trăm người vây trước đại sảnh, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ, nhà họ Doãn run rẩy, bọn họ chưa bao giờ gặp qua tình huống này.

Chân Lưu Sẹo khập khiễng, khuôn mặt to tròn, bụng phệ, trên mặt còn có một vết sẹo, kéo dài từ khóe mắt xuống cằm, đây là lý do người ta gọi hắn là Lưu Sẹo, nhưng không có dám gọi thế trước mặt hắn.

Tiêu Thần ôm mặt, vô cùng xấu hổ, mất mặt quá.

"Anh Sẹo, cuối cùng anh cũng đến rồi, em ở đây ạ!"

Lưu Sẹo mặt đầy vẻ hung dữ, lạnh lùng nói.

"Ha ha ha, cậu bị đánh thành ra thế này à? Chuyện gì đã xảy ra, nói đi, tôi ở đây, ai dám động vào một cọng lông của cậu, tôi đánh nó tàn phế".

Tiêu Thần nghiến răng nói.

"Là cậu ta, người của em đều bị cậu ta đánh. Anh Sẹo, hôm nay anh nhất định phải giết cậu ta cho em!"

"Giết người à? Thế thì phải thêm tiền đó, ha ha ha!"

Lưu Sẹo nhìn Tần Lâm, cười ha ha mà nói.

"Nghe nói mày đánh mấy chục người của em tao? Cũng có chút thực lực ấy nhỉ, có muốn so mấy đòn với tao không?"

Tần Lâm cười nói.

"Mày không xứng".

Hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, khiến mặt hồ dậy sóng!

Cả nhà họ Doãn đều lặng như tờ, không ai ngờ, đối mặt với tình thế kinh khủng thế này mà Tần Lâm vẫn không hề sợ hãi, còn đối đầu với Lưu đại ca, đây chẳng phải muốn chết sao?

"Ha ha ha!"

Lưu Sẹo tức giận cười phá lên, hắn không ngờ thằng nhãi này lại hung hăng đến vậy, nhìn thấy đám người đông như kiến ở sau lưng mình mà vẫn không sợ, còn khiến mình nổi giận.

Lưu Sẹo lạnh lùng nhìn Tần Lâm.

"Mày không sợ chết nhỉ, có điều hôm nay mày dây nhầm người rồi, Lưu Sẹo tao không phải loại dễ chơi, còn muốn lăn lộn ở thành phố Khang Bình này, mày là cái thá gì? Mày có tư cách này sao? Đừng nghĩ có chút võ, đánh được mấy tên loi choi, mà không sợ trời không sợ đất, khinh thường mọi người, mày có tin, tao muốn giết mày cũng dễ như bóp chết một con kiến không?"

"Không tin!"

"Mày..."

Lưu Sẹo sững sờ, tên này không biết tán dóc à, đây chẳng phải khiến câu truyện đi vào ngõ cụt sao? Như vậy sao nói tiếp được.

"Mày được, mày được lắm, dám tỏ vẻ với tao, ha ha ha, hôm nay tao sẽ khiến mày mở rộng tầm mắt, ở thành phố Khang Bình này mà dám đối đầu với tao thì sẽ có kết cục như thế nào".

Lưu Sẹo chống eo, đốt điếu thuốc, ai có tiền người ấy là anh em của hắn, lần này Tiêu Thần xảy ra chuyện, ít nhất cũng tốn hai chục triệu!

Giết người với hắn mà nói quá đơn giản, thuộc hạ dưới tay Lưu Sẹo hắn ít chắc?

Doãn Thu Ca nắm chặt tay Tần Lâm mà nói, cúi đầu, cô đã chuẩn bị sẵn để liều chết rồi.

"Sư phụ... anh ở đâu tôi ở đấy, tôi theo anh".

Lưu Sẹo cười khẩy.

"Được, có tình có nghĩa lắm, tao sẽ để bọn bây chết chung".

"Mấy thằng oắt con dám tỏ vẻ với tao, năm nào tao cũng làm thịt vài đứa. Giết bọn nó đi".

Lưu Sẹo tức giận quát một tiếng, hắn nhíu mày, tên này cứng đầu thật, nhưng tao muốn xem mày còn cứng được đến lúc nào.

Khi tất cả mọi người cùng xông lên, chuẩn bị ra tay, mười chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời, che kín khoảng trời nhà họ Doãn, gió từ cánh quạt khiến mặt ai cũng biến sắc, tóc tai rối loạn.

"Mẹ kiếp ai vậy?"

Lưu Sẹo nghiến răng nói, kiểu tóc của ông đây bị thổi loạn rồi, bụi đất tung quay, mọi người đều ôm mắt ôm mũi, nhìn lên trời.

Tiếng cánh quạt vô cùng chói tai, khiến da đầu người ta tê dại, mười chiếc máy bay trực thăng chuẩn bị hạ cánh rồi, sắc mặt mọi người tái mét, chuẩn bị chạy, nếu cánh quạt mà lia qua thì bọn họ chết chắc.

Tiếng động vang trời của máy bay trực thăng khiến ai cũng sợ hãi, mười chiếc máy bay trực thẳng chiếm trọn cả sân nhà họ Doãn, may mà sân nhà họ Doãn đủ rộng nếu không chắc không hạ cánh được.

Xung quanh toàn là vườn trồng thuốc, lúc này đều trở thành bãi đất hoang, bị gió thổi nát bét, nhưng Doãn Chấn Phong không đủ thì giờ để quan tâm đến mấy cái này, bây giờ giữ được mạng là tốt lắm rồi.

Ai cũng híp mắt, nhìn mười chiếc trực thăng, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào? Nhiều máy bay trực thăng đậu trong vườn nhà họ Doãn vậy, bây giờ Doãn Chấn Phong còn không dám đánh rắm.

Trước mặt có chủ tịch Tiêu và Lưu Sẹo, ông ta đã không dám nói rồi. Bây giờ lại có thêm mười chiếc trực thăng, có vẻ đám người mới đến này cũng chẳng có ý tốt.

Doãn Chấn Phong khổ sở, tôi chọc vào ai không biết? Bây giờ nhà họ Doãn trở thành bãi chiến trường của mấy đại ca này, còn tôi phải ở bên run lẩy bẩy.

Cả nhà họ Doãn đều sợ đến mức mặt mày tái mét, bọn họ chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, vừa nãy Lưu Sẹo đến mang theo mấy trăm người đã khiến bọn họ sợ mất mật rồi, bây giờ lại lòi đâu ra mười chiếc máy bay trực thăng, điều này khiến bọn họ không chuẩn bị nổi tâm lý, một Doãn Thu Ca có thể dẫn đến nhiều vấn đề vậy sao?

"Đều tại Doãn Thu Ca, nếu không tại cô ta, nhà họ Doãn sao bị mấy ông chủ lớn bao vậy công kích được".

"Đúng vậy, cứ gả cho Tiêu thiếu gia không tốt à? Đằng này cứ đòi ở bên một tên nghèo rách, còn chơi trò tình yêu thầy trò, tôi khinh!"

"Mấy người bớt bớt cái mồm lại, khẻo rước họa vào thân!"

Người nhà họ Doãn không ngừng lùi về sau, trong sân vườn, vô số người đang đứng đó hít bụi.

Cuối cùng máy bay trực thăng cũng đáp xuống, tất cả cửa đều được mở ra, một đám người mặc đồ đen rầm rầm bước xuống. Mỗi chiếc trực thăng có khoảng hai ba mươi người đi xuống, đây không phải máy bay trực thăng cỡ nhỏ mà là cỡ lớn, một chiếc cũng phải năm mươi đến một trăm triệu, mười chiếc máy bay trực thăng này nhiều người cả đời cũng không dám mơ.

Sắc mặt Lưu Sẹo trầm xuống, đám người này chẳng nhẽ nhằm vào mình?



Hơn ba trăm người mặc đồ đen sau khi đi xuống máy bay liền đứng thành hai tháng, trên chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen trắng đeo kính râm, từ từ đi xuống, đằng sau còn có Tứ đại Kim Cương.

Tròng mắt Lưu Sẹo co lại, sắc mặt thay đổi.

Mẹ kiếp!

Là Đồng Phương Châu, là ông chủ Đồng, sao ông ta lại đến đây vậy?

Tim Lưu Sẹo không ngừng đập thình thịch, hắn có thể thấy rõ, trong tay Tứ đại Kim Cương là họng súng đen ngòm, điều này khiến hắn toát mồ hôi hột.

Mẹ kiếp, ai gọi ông chủ Đồng đến vậy? Hơn nữa còn bày ra thế trận kinh khủng thế này, nhiều người thế này, người của Lưu Sẹo cũng sợ đến mức đứng hình rồi.

Lưu Sẹo vội vàng chạy bước nhỏ đến trước mặt Đồng Phương Châu, cúi đầu khom lưng hỏi.

"Ông chủ Đồng,... xin hỏi anh đến đây có việc gì ạ?"

Đồng Phương Châu lạnh lùng nói.

"Sao, tôi không nên đến à?"

"Không không không, em không có ý này, ông chủ Đồng làm gì cũng được ạ? Nhưng cần gì huy động nhiều người thế này, anh chỉ cần một cú điện thoại là được, có chuyện gì, em xử lý thay anh".

Lưu Sẹo cười nói, ở trước mặt Đồng Phương Châu, hắn chẳng có địa vị gì, huống hồ nhiều người đến như vậy, trong tay còn có nhiều vũ khí thế, hắn dám nói không chắc?

Đồng Phương Châu lạnh lùng nói.

"Tôi sợ tôi đến muộn, mấy người sẽ đắc tội Tần đại sư, Tần đại sư là khách quý của tôi, ai dám động đến Tần đại sư, kẻ đó là kẻ thù của tôi".

Tần đại sư, Tần...?

Mặt Lưu Sẹo biến sắc.

"Xin hỏi, vị nào là Tần đại sư?"

Đồng Phương Châu tiến lên, tháo kính râm xuống, cười nói.

"Tần đại sư, khiến cậu sợ hãi rồi, tôi không đến muộn chứ?"

Mẹ kiếp!

Là Đồng Phương Châu, là ông chủ Đồng, sao ông ta lại đến đây vậy?

Tim Lưu Sẹo không ngừng đập thình thịch, hắn có thể thấy rõ, trong tay Tứ đại Kim Cương là họng súng đen ngòm, điều này khiến hắn toát mồ hôi hột.

Mẹ kiếp, ai gọi ông chủ Đồng đến vậy? Hơn nữa còn bày ra thế trận kinh khủng thế này, nhiều người thế này, người của Lưu Sẹo cũng sợ đến mức đứng hình rồi.

Lưu Sẹo vội vàng chạy bước nhỏ đến trước mặt Đồng Phương Châu, cúi đầu khom lưng hỏi.

"Ông chủ Đồng,... xin hỏi anh đến đây có việc gì ạ?"

Đồng Phương Châu lạnh lùng nói.

"Sao, tôi không nên đến à?"

"Không không không, em không có ý này, ông chủ Đồng làm gì cũng được ạ? Nhưng cần gì huy động nhiều người thế này, anh chỉ cần một cú điện thoại là được, có chuyện gì, em xử lý thay anh".

Lưu Sẹo cười nói, ở trước mặt Đồng Phương Châu, hắn chẳng có địa vị gì, huống hồ nhiều người đến như vậy, trong tay còn có nhiều vũ khí thế, hắn dám nói không chắc?

Đồng Phương Châu lạnh lùng nói.

"Tôi sợ tôi đến muộn, mấy người sẽ đắc tội Tần đại sư, Tần đại sư là khách quý của tôi, ai dám động đến Tần đại sư, kẻ đó là kẻ thù của tôi".

Tần đại sư, Tần...?

Mặt Lưu Sẹo biến sắc.

"Xin hỏi, vị nào là Tần đại sư?"

Đồng Phương Châu tiến lên, tháo kính râm xuống, cười nói.

"Tần đại sư, khiến cậu sợ hãi rồi, tôi không đến muộn chứ?"

Tần Lâm bình tĩnh nói.

"Chậm một bước là tôi bị đám người này xé xác rồi".

Đồng Phương Châu cười gượng, lúc này tim Lưu Sẹo như chìm xuống vực sâu.

Mẹ kiếp, tai họa đến rồi.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement