Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1216: Tần Lâm, anh là đồ không biết xấu hổ

“Có phải là không cứu được nữa rồi không? Tần Lâm, cậu nhất định phải cứu Linh Linh đấy. Tôi cầu xin cậu, nếu như con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi cũng không thiết sống nữa”.

Vương Vân khóc lóc nói, sau đó lau nước mắt, rồi lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Tần Lâm và Chúc Linh Linh, như thể bệnh tình của Chúc Linh Linh sắp chết đến nơi vậy.

“Tần Lâm, cậu đừng có tung tin dữ đấy, tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định phải chữa khỏi cho Linh Linh, nếu không tôi sẽ liều mạng với cậu”.

Mặc dù Vương Vân rất thích tiền, nhưng dù sao Chúc Linh Linh vẫn là đứa con gái duy nhất của bà ta, nếu như Chúc Linh Linh thật sự xảy ra chuyện thì bà ta sẽ không chịu nổi mất.

Sắc mặt Chúc Linh Linh vẫn tái nhợt, không có một chút huyết sắc nào, Tần Lâm cũng rất lo lắng, Chúc Linh Linh bị bệnh nặng như thế mà vẫn không chịu để Vương Vân gọi điện thoại cho anh, chắc là cô vẫn còn cảm thấy hổ thẹn.

“Tôi sẽ cố”.

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Anh Tiểu Lâm, em sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu như em xảy ra chuyện thì anh nhất định phải giúp em chăm sóc bố mẹ đấy. Mặc dù mồm miệng hai người không được tốt, nhưng bọn họ không hề có ý xấu, đặc biệt là bố, cả đời lúc nào cũng thành thật”.

Chúc Linh Linh cười nói.

“Bậy bạ! Con ăn nói kiểu gì đó”.

Vương Vân tức giận quát.

“Em bắt đầu sốt nhẹ từ khi nào thế Linh Linh? Có tiếp xúc với ai không?”

Tần Lâm hỏi.

Chúc Linh Linh nhíu mày, nhớ lại những sự việc xảy ra trong mười ngày qua.

“Vào tháng trước, bác nói đã tìm đối tác đến, là một nhà cung cấp dược liệu, giá cả vô cùng rẻ, sau đó mọi người cùng nhau đi ăn đồ Nhật, chẳng lẽ hải sản có gì không tốt vấn đề à?”

“Chúc Minh! Lại là ông ta!”

Sắc mặt Tần Lâm đanh lại, quả không ngoài dự đoán của anh, chuyện này là do Chúc Minh gây ra, ngay cả cháu gái của mình cũng ra tay độc ác như thế, đúng là hung thủ giết người mà! Mình phải chơi một vố với tên Chúc Minh này đến cùng mới được.

“Không phải chứ? Mặc dù quan hệ của em và bác không được tốt lắm, nhưng dù sao vẫn là người nhà họ Chúc, một giọt máu đào hơn ao nước lã, chắc bác không đến mức ra tay với em đâu nhỉ?”

Chúc Linh Linh nói với vẻ khó tin.

“Bây giờ ai đang là người nắm quyền của nhà họ Chúc?”

Tần Lâm nói.

“Là bác, ông ấy từ trước đến nay vẫn luôn quen với Y dược Văn Hòa, em bệnh hơn mười ngày thì đương nhiên bác sẽ là người gánh vác”.

Chúc Linh Linh lẩm bẩm nói, sắc mặt có hơi thay đổi.

Lẽ nào? Thật sự là bác sao?

Chúc Linh Linh không dám nghĩ tới, bác và bản thân cô đều là người có chung dòng máu kia mà, chẳng lẽ chỉ vì lợi ích và thế lực gia tộc mà cấu kết hãm hại cô sao, bác thật sự đã ra tay với mình ư? Không thể nào!

“Chúc Minh! Tên khốn kiếp! Nếu như thật sự chính ông ta hại con gái mẹ thì mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta”.

Vương Vân thở dốc nói.

“Bây giờ mẹ sẽ đi hỏi cho rõ”.

“Thôi được rồi, cứ để tôi đi cho”.

Tần Lâm đã chắc tám chín phần là do Chúc Minh gây ra, Chúc Minh gần như đã phát điên với quyền lực của nhà họ Chúc rồi.

“Bây giờ cứ để anh khám bệnh cho em đã, những việc khác để sau hẵn nói”.

Tần Lâm sợ rằng bệnh tình của Chúc Linh Linh sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng, đầu tiên là phải châm cứu cho cô.

“Dì giúp tôi cởi quần áo của Linh Linh ra đi”.

Tần Lâm nói.

“Cái gì? Cậu muốn làm gì? Con gái nhà chúng tôi quý như vàng. Cậu đúng là đồ không biết xấu hổ, muốn nhân cơ hội này để xem thường Linh Linh nhà chúng tôi à, tôi thật không biết cậu đang nghĩ gì đó”.

Vương Vân lập tức nổi điên.

“Lúc bà không có ở đây thì tôi đã chung giường với Linh Linh rồi, tôi chỉ sợ làm cô ấy khó chịu thôi, nếu bà không cởi thì tôi cởi”.

Tần Lâm điềm nhiên nói.

Chúc Linh Linh nghe xong liền cắn chặt đôi môi đỏ mọng, tên khốn nhà anh, ai cùng giường với anh chứ.

Chúc Linh Linh cuộn mình trong chăn bông, mặt mày đỏ ửng.

Tần Lâm, anh là đồ không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ!

“Cậu cậu cậu... hai đứa! Hai đứa tụi mày muốn chọc cho mẹ tức chết hả?”

Vương Vân nghe thấy liền tức run người, nhưng lúc này gạo đã chín thành cơm rồi, cho nên bà ta không còn gì để nói cả.

“Mẹ đừng nói nữa”.

Chúc Linh Linh yếu ớt nói, xấu hổ trốn trong chăn bông.

“Bệnh tình cấp bách, dì à, đừng chậm trễ nữa”.

Tần Lâm cười nói.

“Coi như cậu giỏi!”

Vương Vân nghiến răng nghiến lợi, Tần Lâm này đúng là đáng ghét, đến cả con gái yêu cũng bị anh lừa gạt.

Vương Vân vẫn luôn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ chuyện đã như vậy rồi, cũng không còn gì để nói nữa, với lại người trẻ tuổi bây giờ cũng không giống với bọn họ lúc trước nữa rồi.

Trời ban cho Chúc Linh Linh một tấm lưng trắng như ngọc, nhưng Tần Lâm vẫn không hề lay động, chuyện đó là không thể được, bởi vì anh phải hết sức cẩn thận để châm cứu cho Chúc Linh Linh, căn bản không thể sơ suất được, bệnh hàn độc của Chúc Linh Linh vô cùng kỳ lạ, cho dù có châm cứu cũng không thể khỏi hẳn.



Đầu Tần Lâm nhễ nhại mồ hôi, phải mất nửa tiếng anh mới châm cứu xong, lúc này Chúc Linh Linh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua mà cô cảm thấy thoải mái đến vậy.

Cả người nhẹ nhõm, hàn khí đã hết, cô đã hoàn toàn hồi phục lại.

“Em không sao rồi ư?”

Chúc Linh Linh nói với vẻ không tin, Tần Lâm thực sự lợi hại vậy sao, đúng là châm đến đâu bệnh khỏi đến đó.

Tần Lâm lắc đầu.

“Chưa, không phải em bị phong hàn đâu, cũng không phải cảm lạnh, em bị trúng độc, độc tính đã tràn khắp cơ thể, anh chỉ có thể tạm thời làm chậm nó mà thôi, sau tám giờ nữa độc tính sẽ lại tái phát, loại này chính là Hàn cổ đinh mà lúc đầu sư phụ anh nhắc đến”.

“Hàn cổ đinh là một thủ đoạn vô cùng tàn ác, khi xâm nhập vào cơ thể thì không màu, không vị, không có tí cảm giác gì, nhưng qua ngày hôm sau, một khi độc tính lan ra thì sẽ giống như sốt nhẹ, căn bản không thể tra ra nguyên nhân, Hàn cổ đinh được làm từ đá khô trộn với nước đá, hàn độc trong đó sẽ giết người trong vòng một đến hai tháng.

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Vậy khi nào em mới khỏi hẳn?”

Chúc Linh Linh nghe thấy liền sững sờ, cô không sợ chết, nhưng cô không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được!

“Để anh giải quyết, trước mắt đừng nói gì, đừng nói cho bất kỳ ai biết, em cứ tỏ ra giống như lúc trước, nằm ở nhà, anh sẽ giúp em kê một đơn thuốc, em cứ kiên trì uống là được, nó sẽ khiến em khỏe hơn rất nhiều, tuy bệnh tình của em sẽ không khá hơn, nhưng ít nhất vẫn có thể ổn định lại bệnh tình mà không bị hàn độc của Hàn cổ đinh dày vò đến chết đi sống lại”.

Tần Lâm nói.

“Vậy còn cậu thì sao?”

Vương Vân hỏi.

“Tôi sẽ đi kiếm thuốc cho Linh Linh, muốn giải độc của Hàn cổ đinh thì phải dùng mật rắn lửa nghiền thành bột rồi uống”.

Tần Lâm cân nhắc nói.

“Mọi người đừng bứt dây động rừng, cho dù có là Chúc Minh hay không thì vẫn nên giữ bình tĩnh, lỡ may chó cùng sẽ rứt giậu, mọi việc cứ đợi anh quay lại rồi nói tiếp”.

“Khi nào thì cậu quay lại”.

Vương Vân nói.

“Nhiều nhất bảy ngày, tôi nhất định sẽ quay lại”.

Tần Lâm gật đầu.

“Cậu đi đâu tìm rắn lửa? Tại sao lại lâu như thế?”

Cả người nhẹ nhõm, hàn khí đã hết, cô đã hoàn toàn hồi phục lại.

“Em không sao rồi ư?”

Chúc Linh Linh nói với vẻ không tin, Tần Lâm thực sự lợi hại vậy sao, đúng là châm đến đâu bệnh khỏi đến đó.

Tần Lâm lắc đầu.

“Chưa, không phải em bị phong hàn đâu, cũng không phải cảm lạnh, em bị trúng độc, độc tính đã tràn khắp cơ thể, anh chỉ có thể tạm thời làm chậm nó mà thôi, sau tám giờ nữa độc tính sẽ lại tái phát, loại này chính là Hàn cổ đinh mà lúc đầu sư phụ anh nhắc đến”.

“Hàn cổ đinh là một thủ đoạn vô cùng tàn ác, khi xâm nhập vào cơ thể thì không màu, không vị, không có tí cảm giác gì, nhưng qua ngày hôm sau, một khi độc tính lan ra thì sẽ giống như sốt nhẹ, căn bản không thể tra ra nguyên nhân, Hàn cổ đinh được làm từ đá khô trộn với nước đá, hàn độc trong đó sẽ giết người trong vòng một đến hai tháng.

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Vậy khi nào em mới khỏi hẳn?”

Chúc Linh Linh nghe thấy liền sững sờ, cô không sợ chết, nhưng cô không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được!

“Để anh giải quyết, trước mắt đừng nói gì, đừng nói cho bất kỳ ai biết, em cứ tỏ ra giống như lúc trước, nằm ở nhà, anh sẽ giúp em kê một đơn thuốc, em cứ kiên trì uống là được, nó sẽ khiến em khỏe hơn rất nhiều, tuy bệnh tình của em sẽ không khá hơn, nhưng ít nhất vẫn có thể ổn định lại bệnh tình mà không bị hàn độc của Hàn cổ đinh dày vò đến chết đi sống lại”.

Tần Lâm nói.

“Vậy còn cậu thì sao?”

Vương Vân hỏi.

“Tôi sẽ đi kiếm thuốc cho Linh Linh, muốn giải độc của Hàn cổ đinh thì phải dùng mật rắn lửa nghiền thành bột rồi uống”.

Tần Lâm cân nhắc nói.

“Mọi người đừng bứt dây động rừng, cho dù có là Chúc Minh hay không thì vẫn nên giữ bình tĩnh, lỡ may chó cùng sẽ rứt giậu, mọi việc cứ đợi anh quay lại rồi nói tiếp”.

“Khi nào thì cậu quay lại”.

Vương Vân nói.

“Nhiều nhất bảy ngày, tôi nhất định sẽ quay lại”.

Tần Lâm gật đầu.

“Cậu đi đâu tìm rắn lửa? Tại sao lại lâu như thế?”

Vương Vân lo lắng Tần Lâm sẽ bỏ chạy, nếu vậy thì Linh Linh nhà bọn họ sẽ toi mất.

“Chuyện này mọi người đừng quan tâm, yên tâm đi, sau bảy ngày nhất định anh sẽ về”.

Tần Lâm cười nói, anh sợ sau khi anh đi Chúc Linh Linh sẽ lại lo lắng cho anh.

Rắn lửa chỉ có ở vùng Sơn Đông Bồng Lai, hơn nữa lại còn ở trên núi cao, theo ghi chép của sư phụ thì khu vực Sơn Đông Bồng Lai có núi Tam Thần, bên trong có hang động nham thạch, có một loài rắn cực kỳ thích nơi nóng rực đó, rắn lửa, và nó chính là phương thuốc để chữa hàn độc.

Các loài rắn bình thường đều mang hàn tính, nhưng loại rắn lửa này chỉ có ở Bồng Lai, cho nên Tần Lâm phải đích thân đến đó, chỉ có mật rắn lửa mới có thể cứu được Chúc Linh Linh!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement