Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1223: Chưa giải hết độc

Tần Lâm đấm vào cây cổ thụ trăm năm làm thân cây thủng một lỗ lớn, đến bản thân anh cũng phải thầm xuýt xoa.

Đây là minh chứng của sức mạnh!

Tần Lâm hít một hơi dài, sức mạnh tăng lên rất nhiều lần so với trước đây, cảm giác với được nhật nguyệt lấy được sao trên trời mới sung sướng làm sao.

Tần Lâm lại càng hiếu kỳ càng hưng phấn, thử nhảy lên không ngờ vút lên trời cao trăm mét, thử nhảy lần nữa mà xa nghìn dặm.

Đây không phải là khinh công sao? Tần Lâm nhảy như bay trong rừng sâu, chẳng mấy chốc đã chạy được mấy dặm.

"Nếu có một ngày mình đả thông được hai mạch nhâm đốc thì không biết sẽ như thế nào? E là sư phụ cũng chẳng đả thông được hai mạch nhâm đốc?"

Trong lòng Tần Lâm lại nghĩ đến sư phụ, trong lòng hơi lo lắng bất an, sư phụ, có lẽ đã đi rồi.

Mặc dù không biết có thể bay thật hay không nhưng nếu đả thông được kỳ kinh bát mạch thì Tần Lâm sẽ thoát ly khỏi môi trường của người bình thường, trở thành thần tiên trong mắt mọi người.

Đan điền bức bạch, cơ thể Tần Lâm vẫn còn năng lượng cuồn cuộn, giống như không dùng hết chỗ năng lượng đó, bá đạo, quá bá đạo!

Tần Lâm ung dung, bước đi như bay, đưa cả con rắn trắng nhỏ rời khỏi đảo tiên Bồng Lai.

Con rắn trắng nhỏ quấn lấy cánh tay anh, nấp trong tay áo, người ngoài không thể phát hiện được, con rắn này chắc sẽ đi theo anh rồi.

Tần Lâm lo lắng cho bệnh tình của Chúc Linh Linh nên cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng trở về tỉnh Hán Đông.

Khi Tần Lâm trở về nhà đã là bốn ngày sau, bệnh tình của Chúc Linh Linh ngày càng trầm trọng, nặng hơn cả lúc mà anh đi.

Nhìn Chúc Linh Linh run lẩy bẩy trên giường, Tần Lâm đau lòng nói không lên lời.

"Linh Linh, anh mang mật rắn lửa về cho em đây, lần này anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em".

Tần Lâm nắm chặt lấy tay Chúc Linh Linh, cơ thể cô lạnh ngắt khiến anh hoảng sợ.

"Em tin anh, anh Tiểu Lâm".

Chúc Linh Linh mỉm cười dịu dàng, từ lúc Tần Lâm rời đi cô vẫn luôn tin anh Tiểu Lâm sẽ không phụ lòng cô, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô.

Bây giờ anh Tần Lâm đã trở về rồi, còn mang cả mật rắn về nữa.

"Đừng nói gì nữa, để anh chữa trị cho em".

Tần Lâm khẽ nói, bây giờ Chúc Linh Linh vô cùng yếu, hơn nữa sắc mặt cũng rất xấu, nếu cứ như vậy sẽ chẳng chịu được quá một tuần, may mà Tần Lâm trở về kịp thời.

Tần Lâm sấy khô mật rắn, nghiền nát xong đi pha nước cho Chúc Linh Linh uống.

Sau khi Chúc Linh Linh uống nước mật rắn, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên, lúc này Tần Lâm lại bắt đầu châm cứu giúp cơ thể cô tiêu hóa mật rắn tốt hơn.

Nửa giờ sau, Tần Lâm chảy mồ hôi đầy mặt, lần này chữa bệnh cho Chúc Linh Linh anh rất cẩn thận, Hàn cổ đinh không tầm thường, năm đó sư phụ có nhắc tới cũng còn có vẻ hơi sợ sệt.

Sắc mặt Chúc Linh Linh dần hồi phục, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình thường.

Bệnh đến thì dễ đi thì khó, nhưng mới nửa ngày mà trạng thái tinh thần của Chúc Linh Linh cũng đã tốt lên rất nhiều.

Lúc này Tần Lâm mới thở dài.

"Anh Tiểu Lâm, anh lợi hại thật đấy!"

Chúc Linh Linh giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi, nở nụ cười, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

"Để anh bắt mạch cho em".

Tần Lâm lại bắt mạch cho Chúc Linh Linh, vẻ mặt anh hơi trầm xuống.

Độc Hàn cổ đinh vẫn chưa giải được hết ư?

Trong lòng anh hơi hoang mang, anh đã xem thường Hàn cổ đinh rồi, mặc dù anh có thể tạm thời khống chế được hàn độc của Hàn cổ đinh, nhưng cho dù dùng cả hai cách châm cứu và uống nước mật rắn cũng không thể giải được hết độc.

"Đừng để tao biết mày là ai, tao nhất định sẽ băm thây mày thành hàng trăm nghìn miếng!"

Ánh mắt Tần Lâm sắc như dao, trong lòng thầm lập lời thề.

Hàn cổ đinh!

Hay lắm Hàn cổ đinh!

Ánh mắt Tần Lâm trầm ngâm như mặt nước, nhìn thì có vẻ bình lặng nhưng bên trong thì cuộn trào sợ hãi và tức giận, chuyện này chưa thể kết luận được điều gì, vì chưa biết ai là người hạ độc, nhưng chắc chắn có liên quan đến Chúc Minh, Tần Lâm dám chắc điều này, anh biết tên Chúc Minh này không phải thứ gì tốt đẹp từ lâu rồi.

Trải qua biết bao nhiêu lần bị lật tẩy mà không nhớ, lần này anh nhất định sẽ bắt ông ta trả giá.

Dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy với cháu gái của mình, nếu không đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Chúc thì sau này Chúc Linh Linh sẽ càng nguy hiểm hơn.

Nhưng vì tâm trạng của Chúc Linh Linh nên Tần Lâm không nói sự thật cho cô biết, ít nhất thì trong khoảng thời gian nữa cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất là một năm nhiều nhất là ba năm, độc Hàn cổ đinh chắc chắn sẽ tái phát lần nữa, lúc đó e là cả Tần Lâm cũng khó mà giải được.

Kế hoạch bây giờ của anh là phải tìm ra được hung thủ.

"Anh Tiểu Lâm, anh nói xem… chuyện này có phải do bác cả em làm không?"

Chúc Linh Linh vẫn không tin, dù gì bọn họ cũng là người thân, nếu Chúc Minh làm như vậy thật thì đúng là mất hết nhân tính rồi?

Rõ ràng là Chúc Linh Linh vẫn còn một tia hy vọng với Chúc Minh.

"Chuyện này cứ để cho anh, bây giờ anh sẽ đi tìm ông ta".

Tần Lâm cười rồi nói, khóe miệng nhếch lên lại khiến Chúc Linh Linh hơi lo lắng.

"Em đi cùng anh".

Tần Lâm gật đầu, hai người đi thẳng đến biệt thự của Chúc Minh.

Lúc này đã nhá nhem tối, Chúc Minh đang uống rượu với con gái.



"Từ nay về sau, Y dược Văn Hòa sẽ là của chúng ta rồi, Tiểu Nguyệt, con phải làm ăn cẩn thận, sau này cả gia sản của bố sẽ vào tay con hết, con đừng xem thường đấy, đánh được giang sơn thì dễ, giữ được giang sơn mới là khó. Con xem, bố không dễ gì mới nắm được chức chủ tịch đúng không?"

Chúc Minh cười khà khà nói.

"Chỉ là chủ tịch tạm thời mà? Mấy hôm nữa Chúc Linh Linh khỏi rồi bố lại phải trả lại quyền hành cho người ta thôi".

Chúc Tiểu Nguyệt bĩu môi nói, trong lòng có chút không cam tâm, rõ ràng là nhà cô ta là cả, vậy mà lại để Chúc Linh Linh thao túng cả sản nghiệp nhà họ Chúc, thật không công bằng.

"He he, vậy con không biết rồi, chức chủ tịch tạm thời này chẳng bao lâu nữa sẽ phải bỏ hai chữ ‘tạm thời’ đi thôi".

Chúc Minh tỏ vẻ thâm hiểm.

"Bố, chẳng lẽ bố có cách trị Chúc Linh Linh sao?"

Mắt Chúc Tiểu Nguyệt sáng lên.

"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

Chúc Minh thản nhiên cười, uống cạn lý rượu trong tay.

"Con đừng nghe ngóng linh tinh, tóm lại là Y dược Văn Hòa đã nằm trong lòng bản tay của bố rồi, ha ha ha!"

Chúc Minh đắc ý, gắp một miếng thịt, khuôn mặt đỏ rực.

Bên ngoài biệt thự hai trăm mét, Tần Lâm đã nghe được lời của Chúc Minh.

Lão già này, xem ra đúng là ông ta rồi! Nếu không phải là ông ta thì tại sao lại nói như vậy chứ?

Tần Lâm kéo tay Chúc Linh Linh, đẩy cửa đi luôn vào trong.

"Đây… đây chẳng phải cháu gái của bác sao? Cháu cháu… sao cháu lại đến đây?"

Lúc Chúc Minh nhìn thấy Chúc Linh Linh sắc mặt có chút thay đổi.

"Xem ra bác cả và chị Tiểu Nguyệt đã ăn uống vui vẻ quá, có phải cháu đến không đúng lúc không?"

Chúc Linh Linh nói.

Chúc Minh cười khà khà nói.

"Chỉ là chủ tịch tạm thời mà? Mấy hôm nữa Chúc Linh Linh khỏi rồi bố lại phải trả lại quyền hành cho người ta thôi".

Chúc Tiểu Nguyệt bĩu môi nói, trong lòng có chút không cam tâm, rõ ràng là nhà cô ta là cả, vậy mà lại để Chúc Linh Linh thao túng cả sản nghiệp nhà họ Chúc, thật không công bằng.

"He he, vậy con không biết rồi, chức chủ tịch tạm thời này chẳng bao lâu nữa sẽ phải bỏ hai chữ ‘tạm thời’ đi thôi".

Chúc Minh tỏ vẻ thâm hiểm.

"Bố, chẳng lẽ bố có cách trị Chúc Linh Linh sao?"

Mắt Chúc Tiểu Nguyệt sáng lên.

"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

Chúc Minh thản nhiên cười, uống cạn lý rượu trong tay.

"Con đừng nghe ngóng linh tinh, tóm lại là Y dược Văn Hòa đã nằm trong lòng bản tay của bố rồi, ha ha ha!"

Chúc Minh đắc ý, gắp một miếng thịt, khuôn mặt đỏ rực.

Bên ngoài biệt thự hai trăm mét, Tần Lâm đã nghe được lời của Chúc Minh.

Lão già này, xem ra đúng là ông ta rồi! Nếu không phải là ông ta thì tại sao lại nói như vậy chứ?

Tần Lâm kéo tay Chúc Linh Linh, đẩy cửa đi luôn vào trong.

"Đây… đây chẳng phải cháu gái của bác sao? Cháu cháu… sao cháu lại đến đây?"

Lúc Chúc Minh nhìn thấy Chúc Linh Linh sắc mặt có chút thay đổi.

"Xem ra bác cả và chị Tiểu Nguyệt đã ăn uống vui vẻ quá, có phải cháu đến không đúng lúc không?"

Chúc Linh Linh nói.

"Cháu nói gì vậy, Linh Linh, đều là người một nhà cả, nào Tiểu Lưu, mau mang thêm bát đũa ra đây để tôi tiếp cháu gái và cháu rể của tôi nào".

Chúc Minh bảo người giúp việc mang thêm đũa và bát lên, nhưng vẻ mặt của ông ta thì lại rất căng thẳng, thậm chí còn đổ cả mồ hôi hột.

"Không cần đâu, hôm nay cháu đến đây để bàn giao lại công việc của bác cả, mấy hôm nay để bác cả khổ rồi, ha ha, từ hôm nay không cần bác phải nhọc lòng nữa, cháu sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch Y dược Văn Hòa một lần nữa".

Chúc Linh Linh nghiêm nghị nói.

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement