Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1242: Kẻ thù chung của mọi người

Rõ ràng!

Chu Khuê An đã nhận thua, anh ta biết mình không phải đối thủ của Tần Lâm, tên này chẳng nhẽ thực sự muốn giết anh ta à?

Từ ánh mắt của Tần Lâm, Chu Khuê An biết, mình đoán không sai, tên này muốn giết mình.

Người của tam đại gia tộc đều trố mắt nhìn nhau, bây giờ không ai trong số bọn họ có thể lên trận, bây giờ Tần Lâm nghiễm nhiên trở thành kẻ thù chung của mọi người, ai cũng hận anh đến tận xương tận tủy.

Tần Lâm cười khẩy, trận chiến này vốn là trận chiến sinh tử, bây giờ Chu Khuê An thua rồi, đương nhiên phải chết.

"Đương nhiên là tao muốn giết mày, chẳng nhẽ tao lại không muốn giết mày?"

Giết một kẻ để làm gương!

"Mày không được giết tao, không được giết tao!"

Chu Khuê An tái mét mặt, không ngừng lùi về sau, lông cả người dựng đứng lên, ánh mắt của Tần Lâm đáng sợ quá, trước nay anh ta chưa bao giờ gặp ai có ánh mắt hung hăng đến vậy. Trông vô hại, nhưng vừa ra tay liền có thể đánh tan cả đoàn quân.

Một quyền, một chưởng là khiến cho anh ta không biết trốn vào đâu.

Tần Lâm không ngừng bước chân, tiếp tục đi qua chỗ Chu Khuê An.

"Tại sao tao không được giết mày? Đây là trận chiến sinh tử, là mày gửi chiến thư cho tao, mày thua rồi, tao giết mày, đó là đạo lý hiển nhiên".

"Thua rồi... thực sự thua rồi..."

Chu Thái Lai cảm thấy bất an, sắc mặt khó coi, Chu Khuê An là hy vọng duy nhất của nhà họ Chu bây giờ, là người nối dõi duy nhất, không thể chết được, Tần Lâm mà giết Chu Khuê An thì không ổn.

Chu Khuê An trầm giọng nói.

"Người học võ phải có lòng nhân hậu! Mày mà giết tao, thì mày sẽ gặp trở ngại trong việc tu hành".

Tần Lâm cười nhạt.

"Thật không? Tao thật sự không quan tâm đến cái này, tao chỉ biết nếu tao không giết mày, mày nhất định còn kéo dài chút hơi tàn, nhà họ Chu bọn mày vĩnh viễn không lấy đây làm bài học đâu".

"Vậy nên mày phải chết!"

Tần Lâm hoàn toàn không quan tâm đến Chu Khuê An, nhưng lúc này tất cả mọi người ở đây đều đứng lên.

Chu Thái Lai nổi giận nhìn Tần Lâm, may mà ông ta đã sớm chuẩn bị, liên hợp với hai gia chủ của hai đại gia tộc là Diệp Trình Tiền và Sầm Đông Phương, hơn nữa có Tề Đông Sơn ở đây, nếu Tần Lâm mà muốn giết người, thì tất cả mọi người sẽ hợp lực tấn công.

Thực lực của Tần Lâm quá mạnh, đủ để uy hiếp địa vị của tam đại gia tộc ở Đông Hải. Tam đại gia tộc và Tần Lâm không thể cùng tồn tại, Tề Đông Sơn nhất định sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn, ông ta là người có thế lực nhất trong tam đại gia tộc. Mặc dù sự tồn tại của Tần Lâm tạm thời không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, nhưng anh đã phá vỡ thế cân bằng ở thành phố Đông Hải, Tề Đông Sơn không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhất định sẽ giúp sức đối phó với Tần Lâm.

"Sao vậy? Muốn tấn công tập thể tôi hả? Có vẻ như đám võ đạo thế gia mấy người đều là lũ cá mè một lứa, ha ha ha".

Tần Lâm lắc đầu, cười vào mặt đám người này. Bây giờ Chu Khuê An đánh không lại anh, bọn họ muốn cùng xông lên, để tạo uy hiếp cho anh, ba trăm người cùng ra tay thì đến một con ruồi cũng không bay ra nổi, hoàn toàn không có cơ hội bỏ chạy.

Bây giờ võ quán Đông Sơn này đã bị bao vây chặt rồi.

Chu Khuê An thua rồi, nhưng võ đạo thế gia bọn họ không thể thua, chắc chắn không được phép thua, bọn họ thua không nổi, tiếp tục thua, thì sẽ bị Tần Lâm cưỡi lên đầu lên cổ.

Lúc này Tần Lâm đương nhiên đã trở thành kẻ thù chung của tất cả các gia tộc võ đạo, đám người này đã không còn quan tâm đến đạo lý nữa, chúng chỉ muốn giết chết Tần Lâm thôi, cho dù có phải dùng mấy thủ đoạn hèn hạ thì sao chứ?

Bọn họ có thể thua, nhưng Tần Lâm nhất định phải chết, chỉ cần Tần Lâm chết, bọn họ mới có cơ hội để chiếm lại Đông Hải, bọn họ luôn muốn làm hoàng đế đất Đông Hải này, tất cả những người chắn ngang con đường lợi ích của họ đều phải chết!



Tề Đông Sơn âm trầm nói, khoanh tay đứng giữa Tần Lâm và Chu Khuê An.

"Tần Lâm không có võ đức, mặc dù cậu thắng nhưng cậu nên biết giới hạn, tại sao có muốn ra tay giết người? Nếu như hôm nay cậu dám động vào một cọng lông của đại thiếu gia nhà họ Chu, chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu".

"Đúng! Hắn mà dám ra tay, chúng tôi sẽ không tha cho hắn đâu, nhất định sẽ không để hắn rời khỏi đây".

"Đúng vậy, thắng rồi mà chả có phong độ gì cả, thế thì đâu có bản lĩnh? Cậu mà thật sự muốn đánh, chúng tôi sẽ chiều cậu đến cùng!"

"Không được để hắn động vào một ngón tay của Chu thiếu gia".

Hầu như mọi người đều đồng tình, nhao nhao lên chỉ trỏ Tần Lâm, Tề Đông Sơn làm người đầu têu nên càng ung dung, hoàn toàn không coi Tần Lâm là cái thá gì.

Cho dù cậu có lợi hại hơn nữa thì có thể đánh thắng được cả trăm người ở đây sao?

Sức người có hạn, mục đích của bọn họ là muốn thị uy Tần Lâm, ở đây cậu nói gì đều không có nghĩa lý, với võ đạo thế gia bọn họ mà nói, lần này cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để Tần Lâm rời đi.

Tần Lâm mà rời đi, thì đúng là thả hồ về rừng, vậy nên bọn họ mới hùng hổ hăm dọa, muốn Tần Lâm làm theo ý họ!

Chỉ cần Tần Lâm làm theo ý họ, bọn họ mới có cơ hội xông lên tấn công.

"Ha ha ha, buồn cười thật, người nói đây là trận chiến sinh tử là các người, bảo không chết không được cũng là các người, đến cuối cùng tôi muốn ra tay thì lại trở thành loại vô liêm sỉ trong miệng các người? Con người có một chiếc miệng nên mấy người muốn nói gì thì nói hả? Nói năng vô căn cứ? Buồn cười thật!"

Tần Lâm vọt lên, đối mặt với Tề Đông Sơn, không hề sợ hãi, anh tung quyền, Tề Đông Sơn lập tức rút đao, ánh mắt trầm xuống, hai tay đỡ đòn.

Nhưng đòn của Tần Lâm rất chắc, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, quyền này đánh xuống, Tề Đông Sơn liền bị đánh lùi về sau hơn mười bước, mặt mày xanh lét.

Bốp...

Một cục đá khiến cả hồ nước dậy sóng!

Tề Đông Sơn là cao thủ võ thuật đức cao vọng trọng của cả cái thành phố Đông Hải này, nhưng bây giờ lại bị Tần Lâm ra tay đánh mà không đánh trả được?

Người của tam đại gia tộc đều xông lên muốn đối phó với Tần Lâm.

"Nào có cái lý đấy, dám ra tay với ông Tề, tên này đúng là chết không đáng tiếc!"

"Đúng vậy, người học võ chúng ta quan trọng nhất là võ đức, tên nhãi này chẳng có chút đạo đức nào, đáng chết, thậm chí phải băm hắn thành vạn mảnh".

"Đúng! Còn nói vớ vẩn với hắn làm gì, tất cả chúng ta cùng ra tay, tôi xem hắn tiếp được mấy chiêu? Còn muốn xưng vương xưng bá với gia tộc võ đạo ở Đông Hải á, tôi thấy hắn chán sống rồi thì có".

"Ông Tề là bậc tiền bối cao nhân ở thành phố Đông Hải, không ngờ lần này ông Tề xuất đầu lộ diện sắp xếp cục diện lại bị đối xử bất công như vậy, chúng ta nhất định phải bắt thằng nhãi này trả giá cho ông Tề!"

Một quyền này của Tần Lâm khiến tất cả mọi người nổi giận, hơn nữa còn cho bọn họ cơ hội ra tay.

Mọi chuyện đều phải có lý do, đây là kết quả mà họ muốn thấy.

Sắc mặt Tề Đông Sơn trầm xuống, lửa giận bùng lên, ông ta không ngờ Tần Lâm mạnh như vậy, hơn nữa còn dám đánh mình, vậy chẳng phải muốn chết sao?

Hàng trăm đồ đệ chỉ cần một hiệu lệnh của ông ta là Tần Lâm hết chỗ để trốn.

Hôm nay ông ta nhất định không thể để mình phải chịu nỗi nhục này.

Oan có đầu, nợ có chủ, Tần Lâm nhất định phải chết!

Lúc này không ai có thể cầu xin tha thứ, Tần Lâm không chỉ đắc tội tam đại gia tộc mà còn đắc tội cả Tề Đông Sơn.

Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng giá,

"Đúng! Hắn mà dám ra tay, chúng tôi sẽ không tha cho hắn đâu, nhất định sẽ không để hắn rời khỏi đây".

"Đúng vậy, thắng rồi mà chả có phong độ gì cả, thế thì đâu có bản lĩnh? Cậu mà thật sự muốn đánh, chúng tôi sẽ chiều cậu đến cùng!"

"Không được để hắn động vào một ngón tay của Chu thiếu gia".

Hầu như mọi người đều đồng tình, nhao nhao lên chỉ trỏ Tần Lâm, Tề Đông Sơn làm người đầu têu nên càng ung dung, hoàn toàn không coi Tần Lâm là cái thá gì.

Cho dù cậu có lợi hại hơn nữa thì có thể đánh thắng được cả trăm người ở đây sao?

Sức người có hạn, mục đích của bọn họ là muốn thị uy Tần Lâm, ở đây cậu nói gì đều không có nghĩa lý, với võ đạo thế gia bọn họ mà nói, lần này cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để Tần Lâm rời đi.

Tần Lâm mà rời đi, thì đúng là thả hồ về rừng, vậy nên bọn họ mới hùng hổ hăm dọa, muốn Tần Lâm làm theo ý họ!

Chỉ cần Tần Lâm làm theo ý họ, bọn họ mới có cơ hội xông lên tấn công.

"Ha ha ha, buồn cười thật, người nói đây là trận chiến sinh tử là các người, bảo không chết không được cũng là các người, đến cuối cùng tôi muốn ra tay thì lại trở thành loại vô liêm sỉ trong miệng các người? Con người có một chiếc miệng nên mấy người muốn nói gì thì nói hả? Nói năng vô căn cứ? Buồn cười thật!"

Tần Lâm vọt lên, đối mặt với Tề Đông Sơn, không hề sợ hãi, anh tung quyền, Tề Đông Sơn lập tức rút đao, ánh mắt trầm xuống, hai tay đỡ đòn.

Nhưng đòn của Tần Lâm rất chắc, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, quyền này đánh xuống, Tề Đông Sơn liền bị đánh lùi về sau hơn mười bước, mặt mày xanh lét.

Bốp...

Một cục đá khiến cả hồ nước dậy sóng!

Tề Đông Sơn là cao thủ võ thuật đức cao vọng trọng của cả cái thành phố Đông Hải này, nhưng bây giờ lại bị Tần Lâm ra tay đánh mà không đánh trả được?

Người của tam đại gia tộc đều xông lên muốn đối phó với Tần Lâm.

"Nào có cái lý đấy, dám ra tay với ông Tề, tên này đúng là chết không đáng tiếc!"

"Đúng vậy, người học võ chúng ta quan trọng nhất là võ đức, tên nhãi này chẳng có chút đạo đức nào, đáng chết, thậm chí phải băm hắn thành vạn mảnh".

"Đúng! Còn nói vớ vẩn với hắn làm gì, tất cả chúng ta cùng ra tay, tôi xem hắn tiếp được mấy chiêu? Còn muốn xưng vương xưng bá với gia tộc võ đạo ở Đông Hải á, tôi thấy hắn chán sống rồi thì có".

"Ông Tề là bậc tiền bối cao nhân ở thành phố Đông Hải, không ngờ lần này ông Tề xuất đầu lộ diện sắp xếp cục diện lại bị đối xử bất công như vậy, chúng ta nhất định phải bắt thằng nhãi này trả giá cho ông Tề!"

Một quyền này của Tần Lâm khiến tất cả mọi người nổi giận, hơn nữa còn cho bọn họ cơ hội ra tay.

Mọi chuyện đều phải có lý do, đây là kết quả mà họ muốn thấy.

Sắc mặt Tề Đông Sơn trầm xuống, lửa giận bùng lên, ông ta không ngờ Tần Lâm mạnh như vậy, hơn nữa còn dám đánh mình, vậy chẳng phải muốn chết sao?

Hàng trăm đồ đệ chỉ cần một hiệu lệnh của ông ta là Tần Lâm hết chỗ để trốn.

Hôm nay ông ta nhất định không thể để mình phải chịu nỗi nhục này.

Oan có đầu, nợ có chủ, Tần Lâm nhất định phải chết!

Lúc này không ai có thể cầu xin tha thứ, Tần Lâm không chỉ đắc tội tam đại gia tộc mà còn đắc tội cả Tề Đông Sơn.

Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng giá,

"Ai dám chắn đường tôi, tôi giết người ấy!"

"Tên điên to gan, đã là lúc nào rồi mà còn không coi ông Tề ra gì, nhà họ Sầm chúng tôi sẽ không để loại người như này tồn tại, tôi sẽ báo thù thay cho ông Tề, chúng tôi không thể để người của Đông Hải thất vọng được, ông Tề là tiền bối của chúng tôi, tên này không biết tôn trọng bậc tiền bối, giết người như ngóe, tội đáng muôn chết!"

Lúc này Sầm Đông Phương đứng hẳn dậy ra lệnh, tất cả những người sùng bái ông Tề bị Sầm Đông Phương thêm dầu vào lửa, nên càng tức giận hơn, nháy mắt bùng nổ!

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement