Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1244: Phủ Tần!

Sáng ngày hôm sau, Tần Lâm và Trác Y Nhiên đến thủ đô, là đế đô của Hoa Hạ rộng lớn, cũng được mệnh danh là nơi chín con rồng chiếm cứ, đế đô của long hổ tiếu ngạo , đây cũng là lần đầu Tần Lâm đến thủ đô.

Đây là trung tâm của Hoa Hạ, cũng là trung tâm quyền lực, xương sống của thế giới.

Lúc trước sư phụ từng cảnh cáo anh, làm bác sĩ phải cứu sống người, vì dân vì nước.

Mặc dù lần này mình đi không phải để chữa bệnh cho người ta, nhưng cái này cũng là vì bảo vệ đất nước, cứu được nhiều người hơn nữa.

Ông Lỗ Tấn từng bỏ nghề y theo nghề viết, chỉ vì muốn cứu rỗi được nhiều bách tính đang trong cảnh lầm than hơn.

Tần Lâm không thể bỏ nghề y, nhưng anh sẽ không từ bỏ cơ hội vì nước vì dân được, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của người dân Hoa Hạ, cũng là đòn tấn công đến những tên tội phạm.

Hoa Hạ mênh mông khiến cho tám phương chấn động! Đây là nguyện vọng lớn nhất cả đời này Tần Lâm, không có được năng lực múa bút thành văn như Lỗ Tấn nhưng Tần Lâm sẽ không để mình thua kém.

Anh luôn tuân thủ quy tắc này, đã đắc tội người Hoa Hạ thì có chạy xa cũng bị giết chết.

Tần Lâm nói với Trác Y Nhiên.

"Tôi có chút chuyện riêng phải làm, Y Nhiên, buổi tối tôi sẽ đến tìm cô, cô đưa tôi số điện thoại của cô".

Trác Y Nhiên nói.

"Không cần tôi đưa cậu đi dạo thủ đô à?"

"Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, đợi điện thoại của tôi".

Tần Lâm cười nói, sau đó rời khỏi sân bay, Tần Lâm gọi điện thoại cho số mà dì Hai đưa anh.

"Tít..."

"Tít tít..."

Chuông điện thoại vang mãi nhưng không có ai bắt máy.

Tần Lâm nói.

"Alo, xin chào, tôi là Tần Lâm, là người mà bà Đường Mẫn giới thiệu để khám bệnh cho bà".

"Tiểu... Tần Lâm, cậu có phải là bác sĩ Tần không? Cậu ở đâu, bây giờ tôi phái người đi đón cậu".

Người nghe máy là một phụ nữ trung niên với giọng nói yếu ớt, khiến anh bất ngờ là giọng của bà hơi kích động, người phụ nữ này uể oải, thực sự là người mắc bệnh nặng, mặc dù mình chưa gặp bà ấy, nhưng anh có thể xác định được đây là người mắc chứng bệnh khó chữa.

"Tôi đang ở sân bay quốc tế thủ đô".

Tần Lâm nói. Có vẻ người này có quan hệ khá tốt với dì Hai, đây cũng là chuyện tiện tay làm thôi.

"Được, tôi sẽ lập tức phái người qua đón cậu".

Người phụ nữ trung niên cúp máy, Tần Lâm đợi một lúc, một chiếc Mercedes Maybach xuất hiện trên đường ở gần sân bay.

Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ mặc đường trang giản dị, tay cầm quải trượng, bước từ xe xuống.

"Xin chào, cậu là cậu Tần Lâm phải không?"

"Là tôi".

Tần Lâm gật đầu, ông lão nhìn Tần Lâm, mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, khiến Tần Lâm có hơi khó hiểu, ông lão này nhìn mình như nhìn người thân vậy, điều này khiến anh hơi khó chịu.

Tần Lâm nói.

"Đi thôi, chuyện khám bệnh không thể để chậm trễ".

"Được! Mời cậu Tần! Tôi tên là Vệ Long, có yêu cầu gì có thể bảo tôi".

Vệ Long cười nói, đích thân mở cửa xe, sau khi Tần Lâm lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường quốc lộ, Tần Lâm nhìn ông lão hiền hóa dễ gần này, luôn cảm thấy có gì được không đúng, hơn nữa ông nhất định không phải người thường, công phu của ông không hề thấp, người này chẳng nhẽ có mưu đồ gì?

Có điều Tần Lâm tài cao gan lớn, hơn nữa còn là người dì Hai giới thiệu, nhất định không sai được.

Khoảng hai mươi phút sau chiếc xe dừng lại trước một trang viên ở ngoại ô, Long Vệ xuống xe mở cửa cho Tần Lâm.

Trang viên này dù không rộng bằng trang viên Thanh Mai, nhưng sân vườn ở đây cao cổng kín tường, khiến người bên ngoài không dòm ngó được, hơn nữa vừa nhìn là biết nơi đây đậm chất cổ kính, không phải xây dựng theo lối hiện đại, có một trang viên như vậy ở ngoại ô thủ đô thì đúng là không tưởng tượng nổi.

Mặc dù Tần Lâm chưa từng đến đế đô, nhưng anh biết nơi đây tấc đất tấc vàng, trang viên này không phải thứ người bình thường ở nổi.

"Phủ Tần!"

Tần Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy trên trang viên viết hai chữ này, trái tim khẽ lệch một nhịp.

Vệ Long mỉm cười, sau khi đưa Tần Lâm đến đại sảnh liền quay người đi mời phu nhân.

"Cậu Tần chờ một chút, tôi sẽ mời phu nhân đến".

Đại sảnh được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, nhưng lại có vẻ buồn tẻ, nhà rất lớn nhưng không có nhiều sinh khí, tiêu điều, khiến cho người ta thấy cô đơn.

Nhà lớn như vậy mà không có lấy một người giúp việc.

Tần Lâm chờ đợi trong chốc lát, một người phụ nữ mặc trường bào màu tím, vẻ mặt ốm yếu, mệt mỏi, được Long Vệ dìu chầm chậm đi qua.



Người phụ nữ trông rất xinh đẹp, có điều vô cùng yếu ớt, Tần Lâm liếc mắt liền biết, trung khí* không đủ, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, thậm chí không lâu nữa sẽ mất mạng.

*Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể

Tinh khí thần cũng không có.

Nhưng khi người phụ nữ nhìn thấy Tần Lâm đến, hai mắt bà sáng lên, dường như tinh khí thần cũng tăng lên không ít.

Người phụ nữ vô cùng xinh đẹp động lòng người, mặc dù đã bốn mươi năm mươi tuổi nhưng vẻ đẹp thời trẻ vẫn còn lưu lại.

Trái tim Tần Lâm khẽ lệch nhịp, nhìn thấy người phụ nữ này, anh có cảm giác thân thuộc đến lạ thường, như trước đây từng gặp, trăm ngàn lần ngoái đầu nhìn lại chỉ có một lần lướt qua nhau, loại cảm giác không rõ rệt đó khiến anh nhíu mày.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Đây là người bệnh mà dì Hai giới thiệu cho mình sao? Hay còn có mục đích khác nữa.

"Tần Lâm".

Người phụ nữ này khẽ hé môi, nói nhỏ, khi bà nhìn về phía Tần Lâm, có cảm giác thân thuộc khó có thể diễn tả bằng lời.

Tần Lâm nói.

"Ừm, dì Hai Đường Mẫn bảo tôi đến khám bệnh giúp cho bà".

"Tôi tên là Tiêu Nghiên".

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Tần Lâm, duỗi cổ tay đưa cho anh.

Tần Lâm bắt mạch, tim rung lên, cơ thể người phụ nữ này sắp hỏng rồi, lao lực lâu ngày, buồn phiền tích tụ.

Quả nhiên là rất khó giải quyết, Tần Lâm không kìm được mà than thở, có điều trong tay anh chưa từng có bệnh nhân không chữa khỏi được.

Môi Tiêu Nghiên khẽ động, bà ấy nói nhỏ.

"Trước khi chết, có thể gặp con một lần, mẹ cũng mãn nguyện".

Tần Lâm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghiên, hốc mắt của bà lóe lên ánh lệ, tay không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng nâng lên, sờ mặt Tần Lâm.

Ánh mắt kia vô cùng dịu dàng, vô cùng thương yêu, vô cùng nhiệt tình.

Giống như là... sự kỳ vọng của người mẹ với đứa con của mình.

Tần Lâm nói.

"Bà Tiêu, chúng ta quen nhau sao?"

Long Vệ hiền từ, nghiêm túc nói.

"Lâm thiếu gia, hai mươi năm rồi, cuối cùng cậu cũng trở về, phu nhân đã đợi cậu ở đây hai mươi năm rồi, cậu là con ruột của phu nhân".

Sao... sao có thể?

Tần Lâm trợn tròn mắt, sao có thể chứ? Sao mình có thể là con trai bà ấy?

Không!

Không thể nào!

*Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể

Tinh khí thần cũng không có.

Nhưng khi người phụ nữ nhìn thấy Tần Lâm đến, hai mắt bà sáng lên, dường như tinh khí thần cũng tăng lên không ít.

Người phụ nữ vô cùng xinh đẹp động lòng người, mặc dù đã bốn mươi năm mươi tuổi nhưng vẻ đẹp thời trẻ vẫn còn lưu lại.

Trái tim Tần Lâm khẽ lệch nhịp, nhìn thấy người phụ nữ này, anh có cảm giác thân thuộc đến lạ thường, như trước đây từng gặp, trăm ngàn lần ngoái đầu nhìn lại chỉ có một lần lướt qua nhau, loại cảm giác không rõ rệt đó khiến anh nhíu mày.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Đây là người bệnh mà dì Hai giới thiệu cho mình sao? Hay còn có mục đích khác nữa.

"Tần Lâm".

Người phụ nữ này khẽ hé môi, nói nhỏ, khi bà nhìn về phía Tần Lâm, có cảm giác thân thuộc khó có thể diễn tả bằng lời.

Tần Lâm nói.

"Ừm, dì Hai Đường Mẫn bảo tôi đến khám bệnh giúp cho bà".

"Tôi tên là Tiêu Nghiên".

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Tần Lâm, duỗi cổ tay đưa cho anh.

Tần Lâm bắt mạch, tim rung lên, cơ thể người phụ nữ này sắp hỏng rồi, lao lực lâu ngày, buồn phiền tích tụ.

Quả nhiên là rất khó giải quyết, Tần Lâm không kìm được mà than thở, có điều trong tay anh chưa từng có bệnh nhân không chữa khỏi được.

Môi Tiêu Nghiên khẽ động, bà ấy nói nhỏ.

"Trước khi chết, có thể gặp con một lần, mẹ cũng mãn nguyện".

Tần Lâm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghiên, hốc mắt của bà lóe lên ánh lệ, tay không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng nâng lên, sờ mặt Tần Lâm.

Ánh mắt kia vô cùng dịu dàng, vô cùng thương yêu, vô cùng nhiệt tình.

Giống như là... sự kỳ vọng của người mẹ với đứa con của mình.

Tần Lâm nói.

"Bà Tiêu, chúng ta quen nhau sao?"

Long Vệ hiền từ, nghiêm túc nói.

"Lâm thiếu gia, hai mươi năm rồi, cuối cùng cậu cũng trở về, phu nhân đã đợi cậu ở đây hai mươi năm rồi, cậu là con ruột của phu nhân".

Sao... sao có thể?

Tần Lâm trợn tròn mắt, sao có thể chứ? Sao mình có thể là con trai bà ấy?

Không!

Không thể nào!

Lòng Tần Lâm dậy lên sóng to gió lớn, bố mẹ ruột của mình đã chết trong trận hỏa hoạn năm đó rồi mà, sao có thể là bà ấy được?

Tần Lâm không thể nào chấp nhận được hiện thực. Theo như anh thấy, mình đã là cô nhi từ lâu rồi. Lúc này bảo với anh, mẹ anh còn sống, hơn nữa đang ở trước mặt anh, Tần Lâm hoàn toàn không tiếp nhận nổi.

Nhiều năm như vậy, anh đã sớm quen rồi, nhưng bây giờ nói với anh mẹ anh còn ở trần gian, hơn nữa không phải bố mẹ năm đó của anh, Tần Lâm cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu như không vì dì Hai giới thiệu, Tần Lâm đã lật mặt lâu rồi.

Đợi đã... dì Hai giới thiệu, phủ Tần?

Tần Lâm đấu tranh nội tâm, lòng anh vô cùng phức tạp, chuyện này không phải thật!

Mặc dù bây giờ Tần Lâm bình tĩnh, trải qua nhiều trông gai như vậy, anh không còn xốc nổi như năm xưa nữa, Tần đại sư bây giờ là nhân vật nổi tiếng ngời ngời.

Nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt yêu thương thành khẩn dịu dàng của Tiêu Nghiên, trái tim Tần Lâm hơi do dự...

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement