Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1248: Bị đánh sợ rồi

"Nói mấy người là rác rưởi, mấy người vẫn không phục à? Cùng xông lên đi, đừng nói tôi không cho mấy người cơ hội, mấy người không biết quý trọng thì đừng có trách tôi".

Tần Lâm vừa dứt lời, mọi người lập tức kích động, vẻ mặt âm u, đang sỉ nhục bọn họ sao, đúng là không thể nhịn được mà.

"Là anh tự chuốc lấy đấy!"

"Đội phó Trác, không thể trách chúng tôi được, là anh ta tự tìm cái chết, vậy chúng tôi sẽ tiếp anh ta đến cùng".

"Hi hi, thiên đường không có đường cho anh đi, địa ngục cũng không có cửa cho anh vào đâu, anh nghĩ anh là ai? Dám ngạo mạn trước mặt đội biệt kích Giao Long sao".

"Nếu đã như vậy, anh ta đã xin chúng tôi cùng lên, vậy chúng tôi phải do dự cái gì nữa?"

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn, sát ý ngút trời áp bức Tần Lâm.

Theo như bọn họ nói, Tần Lâm chính là một tên nhóc không biết điều, vậy mà còn muốn làm huấn luyện cho bọn họ, đang đùa nhau sao? Sao có thể chứ.

Hôm nay bọn họ phải khiến Tần Lâm phải dùng cáng để khiêng ra ngoài.

Bọn họ đều là trai tráng trong rừng, ai cũng mạnh mẽ, sau khi bị Tần Lâm kích động bọn họ trở lên vô cùng liều lĩnh, dù gì thân phận và địa vị đã rõ ràng rồi, ai mà có thể bình tĩnh được chứ?

Tần Lâm đã nói muốn bọn họ cùng lên, vậy bọn họ còn gì để do dự thêm nữa, bây giờ Tần Lâm sẽ không còn bất cứ cơ hội để trốn thoát nữa rồi.

Tổng cộng hai mươi ba người, mọi người ra hiệu ngầm với nhau, vô cùng chuyên nghiệp, vừa ra tay đã dùng chiêu hiểm, vì bọn họ chỉ có một mục đích là đá Tần Lâm ra khỏi đội của bọn họ, người kiêu căng ngạo mạn như vậy không xứng làm huấn luyện của bọn họ.

Trác Y Nhiên vô cùng khổ tâm, cô cũng hết cách, nhưng nhiều người đối phó với Tần đại sư như vậy, Tần Lâm có đánh lại được không?

Nghĩ lại lúc đầu Tần đại sư đối đầu với đám người Oa kia hiên ngang oai hùng biết bao nhiêu, lần này phải đối đầu với thành viên của đội biệt kích Giao Long chắc sẽ không quá bị động đâu.

Nhưng thành viên của đội biệt kích Giao Long cũng đều là những cao thủ hiếm có, khi bọn họ kết hợp lại thì sức mạnh đó không chỉ đơn giản là phép cộng đâu, mặc dù Tần Lâm rất lợi hại, nhưng muốn đánh bại bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng Trác Y Nhiên hiểu rõ, nếu Tần đại sư không thể đánh bọn họ phục sát đất thì sẽ không thể huấn luyện bọn họ được.

"Lên hết đi!"

Tần Lâm hét lên, rồi xông lên phía trước không chút sợ hãi, đối diện với cao thủ của đội biệt kích Giao Long, Tần Lâm lại càng chiến đấu mạnh mẽ hơn.

Sử dụng những đòn đánh lợi hại, chưởng pháp nhanh như điện!

Tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh khiến bọn họ không thể theo kịp, nhanh đến nỗi khiến mọi người ngạt thở, từng đòn đánh được tung ra, nhưng không một ai có thể chống trả được Tần Lâm.

Mặc dù người của đội biệt kích Giao Long rất mạnh nhưng Tần Lâm còn mạnh hơn, hơn nữa anh còn là cao thủ huyết mạnh, bọn họ còn chẳng biết một cao thủ huyết mạch có thể mạnh tới mức nào, vì với năng lực của bọn họ, cho đến bây giờ cũng chưa từng được tiếp xúc với cao thủ huyết mạch thật sự nào.

Cho dù là Trác Y Nhiên cũng luôn giữ kín việc Tần đại sư là cao thủ huyết mạch.

Thời gian vừa đúng một phút, hơn hai mươi người đều ngã xuống đất, bị Tần Lâm đánh đến nỗi chẳng còn chút sức lực nào để đánh trả.

Tất cả đều là một đòn trí mạng, nếu Tần Lâm không nhẹ tay thì đám người này còn bị thương nặng hơn nữa kìa.

Lúc này, Tần Lâm đứng ở chính giữa, như một nét chấm phá trong vạn đóa hoa, hơn hai mươi binh vương kêu la gào thét, mặt mũi trắng bệch, mất đi phong thái thường ngày.



Bọn họ đều bị Tần Lâm đánh tâm phục khẩu phục rồi, kẻ mạnh là ai? Đây mới chính là kẻ mạnh thật sự, một chiêu đã khống chế được đối thủ, dứt khoát không dây dưa, hơn nữa vòng vây liên kết của bọn họ nhiều người như vậy mà Tần Lâm chỉ giải quyết trong vòng một phút, chẳng lẽ thế này còn chưa đủ giải thích nữa sao?

Trác Y Nhiên khẽ nở nụ cười, đám người này rất cứng đầu, nếu anh không thuyết phục được bọn họ thì bọn họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu.

Bây giờ không còn ai có ý kiến gì nữa, mọi người nhìn Tần Lâm như một vị thần thiêng liêng không thể xâm phạm.

Vì bọn họ thật sự bị đánh đến sợ rồi, phục sát đất rồi.

Mới đầu Trác Y Nhiên còn có chút lo lắng cho Tần Lâm, mặc dù sức mạnh của Tần đại sư không tầm thường, nhưng dù gì người đông thế mạnh, đám binh vương này cũng không nhẹ tay.

Nhưng sau khi giao đấu, Trác Y Nhiên mới biết bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, người cô nên lo lắng là đám binh vương này mới phải, trước mặt Tần đại sư bọn họ chẳng là gì cả, bị đánh ngã lăn ra đất trông vô cùng thảm thương.

Kẻ mạnh ra tay, sấm chớp vang trời, đây mới là tốc độ.

Sức mạnh của Tần Lâm hoàn toàn có thể đè bẹp đám binh vương này, Trác Y Nhiên cười thầm trong lòng, dám coi thường Tần đại sư sao, mấy người làm sao mà biết được Tần đại sư là một cao thủ huyết mạch chứ?

Chỉ dựa vào mấy người? Đúng là không phải đối thủ của Tần đại sư.

Kẻ mạnh sẽ nhận được sự tôn trọng, đây là điều không cần phải nghi ngờ, vừa rồi đám binh vương này còn chẳng để ý đến anh, bây giờ sau khi đánh nhau một trận cuối cùng bọn họ mới biết ai là đại ca ở đây.

Đám sói bướng bỉnh bất cần chỉ khi gặp phải sư tử ngang tàng mới chịu cúi đầu, vì cho dù chúng có mạnh hơn cũng không thể đấu lại sư tử dũng mãnh được.

Kẻ yếu chỉ có thể khuất phục, chọn lọc tự nhiên là chân lý tự nhiên trăm nghìn năm qua, không một ai có thể phá vỡ được.

"Còn ai nữa không?"

Tần Lâm nhìn đám binh vương cao ngạo thường ngày bây giờ như quả cà héo úa, không nói câu gì, Tần Lâm thực sự quá mạnh, khiến bọn họ không thể chống trả, từ trước đến giờ bọn họ chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Mặc dù mất mặt nhưng bọn họ vẫn tâm phục khẩu phục trước sức mạnh của Tần Lâm.

Sự khiêu khích ban đầu của bọn họ bây giờ biến thành cú tự vả nhớ đời, nếu cứ đánh tiếp thì chỉ có hại chứ không có lợi đối với họ, vì tài nghệ không bằng người ta, Tần đại sư đến huấn luyện cho bọn họ mà cuối cùng lại bị chính bọn họ dồn đến nông nỗi này, đương nhiên người xấu mặt vẫn là bọn họ.

"Lần này mọi người biết bản lĩnh của Tần đại sư rồi chứ? Còn muốn chống đối nữa không? Một đám vô dụng, nếu Tần đại sư không nhẹ tay thì mọi người đã phải đưa vào bệnh viện rồi".

Trác Y Nhiên hừ một cái rồi nói.

"Đúng đúng vậy, Tần đại sư tôi biết sai rồi, cảm ơn Tần đại sư".

"Tần đại sư không chấp kẻ tiểu nhân, lần này tôi đã thấy được cao thủ thật sự rồi".

"Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân, Tần đại sư đúng là thâm tàng bất lộ".

"Tần đại sư, vừa nãy tôi có vô lễ với anh, tôi xin lỗi, mong anh huấn luyện chúng tôi tốt hơn, không ngại chỉ dạy".

Đám người này đều là binh vương hiếm có, thực lực mạnh mẽ, mặc dù còn kém Tần Lâm nhiều nhưng không phải là quá tệ.

Lần này giao đấu với Tần Lâm, bọn họ vô cùng sợ hãi và ngạc nhiên, chiêu thức của anh khiến bọn họ không thể đánh trả, người mạnh như vậy, nếu bọn họ cứ dồn ép chống trả thì kết cục chỉ có con đường chết mà thôi.

Tần Lâm vẫn còn trẻ mà đã có sức mạnh như vậy đúng là khiến người ta kinh ngạc, đây đúng là tài không đợi tuổi mà, so với Tần đại sư bọn họ chỉ là một đám yếu đuổi.

"Tần đại sư, thái độ của bọn họ cũng thành khẩn, cậu đừng chấp bọn họ nữa".

Trác Y Nhiên khẽ nở nụ cười, đám người này rất cứng đầu, nếu anh không thuyết phục được bọn họ thì bọn họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu.

Bây giờ không còn ai có ý kiến gì nữa, mọi người nhìn Tần Lâm như một vị thần thiêng liêng không thể xâm phạm.

Vì bọn họ thật sự bị đánh đến sợ rồi, phục sát đất rồi.

Mới đầu Trác Y Nhiên còn có chút lo lắng cho Tần Lâm, mặc dù sức mạnh của Tần đại sư không tầm thường, nhưng dù gì người đông thế mạnh, đám binh vương này cũng không nhẹ tay.

Nhưng sau khi giao đấu, Trác Y Nhiên mới biết bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, người cô nên lo lắng là đám binh vương này mới phải, trước mặt Tần đại sư bọn họ chẳng là gì cả, bị đánh ngã lăn ra đất trông vô cùng thảm thương.

Kẻ mạnh ra tay, sấm chớp vang trời, đây mới là tốc độ.

Sức mạnh của Tần Lâm hoàn toàn có thể đè bẹp đám binh vương này, Trác Y Nhiên cười thầm trong lòng, dám coi thường Tần đại sư sao, mấy người làm sao mà biết được Tần đại sư là một cao thủ huyết mạch chứ?

Chỉ dựa vào mấy người? Đúng là không phải đối thủ của Tần đại sư.

Kẻ mạnh sẽ nhận được sự tôn trọng, đây là điều không cần phải nghi ngờ, vừa rồi đám binh vương này còn chẳng để ý đến anh, bây giờ sau khi đánh nhau một trận cuối cùng bọn họ mới biết ai là đại ca ở đây.

Đám sói bướng bỉnh bất cần chỉ khi gặp phải sư tử ngang tàng mới chịu cúi đầu, vì cho dù chúng có mạnh hơn cũng không thể đấu lại sư tử dũng mãnh được.

Kẻ yếu chỉ có thể khuất phục, chọn lọc tự nhiên là chân lý tự nhiên trăm nghìn năm qua, không một ai có thể phá vỡ được.

"Còn ai nữa không?"

Tần Lâm nhìn đám binh vương cao ngạo thường ngày bây giờ như quả cà héo úa, không nói câu gì, Tần Lâm thực sự quá mạnh, khiến bọn họ không thể chống trả, từ trước đến giờ bọn họ chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Mặc dù mất mặt nhưng bọn họ vẫn tâm phục khẩu phục trước sức mạnh của Tần Lâm.

Sự khiêu khích ban đầu của bọn họ bây giờ biến thành cú tự vả nhớ đời, nếu cứ đánh tiếp thì chỉ có hại chứ không có lợi đối với họ, vì tài nghệ không bằng người ta, Tần đại sư đến huấn luyện cho bọn họ mà cuối cùng lại bị chính bọn họ dồn đến nông nỗi này, đương nhiên người xấu mặt vẫn là bọn họ.

"Lần này mọi người biết bản lĩnh của Tần đại sư rồi chứ? Còn muốn chống đối nữa không? Một đám vô dụng, nếu Tần đại sư không nhẹ tay thì mọi người đã phải đưa vào bệnh viện rồi".

Trác Y Nhiên hừ một cái rồi nói.

"Đúng đúng vậy, Tần đại sư tôi biết sai rồi, cảm ơn Tần đại sư".

"Tần đại sư không chấp kẻ tiểu nhân, lần này tôi đã thấy được cao thủ thật sự rồi".

"Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân, Tần đại sư đúng là thâm tàng bất lộ".

"Tần đại sư, vừa nãy tôi có vô lễ với anh, tôi xin lỗi, mong anh huấn luyện chúng tôi tốt hơn, không ngại chỉ dạy".

Đám người này đều là binh vương hiếm có, thực lực mạnh mẽ, mặc dù còn kém Tần Lâm nhiều nhưng không phải là quá tệ.

Lần này giao đấu với Tần Lâm, bọn họ vô cùng sợ hãi và ngạc nhiên, chiêu thức của anh khiến bọn họ không thể đánh trả, người mạnh như vậy, nếu bọn họ cứ dồn ép chống trả thì kết cục chỉ có con đường chết mà thôi.

Tần Lâm vẫn còn trẻ mà đã có sức mạnh như vậy đúng là khiến người ta kinh ngạc, đây đúng là tài không đợi tuổi mà, so với Tần đại sư bọn họ chỉ là một đám yếu đuổi.

"Tần đại sư, thái độ của bọn họ cũng thành khẩn, cậu đừng chấp bọn họ nữa".

Trác Y Nhiên khẽ nói.

Tần Lâm gật đầu.

"Mọi người đều là trường cột của đất nước, sức mạnh cũng không tầm thường, tự phụ cũng là điều khó tránh, tôi mong trước mặt kẻ địch mọi người đừng kiêu ngạo tự phụ như vậy là được, tôi sẽ không chấp nhặt với mọi người, tôi được đội phó Trác mời đến để nghiên cứu cùng mọi người, học tập lẫn nhau, không nói tới việc chỉ dạy, nhưng nếu mọi người không nghe lời tôi sẽ không nhẹ tay đâu".

Tần Lâm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói, lúc này không ai dám nói thế câu nào. Nếu có chắc chắn Tần đại sư sẽ vả chết người đó mất, với sức mạnh của Tần đại sư bọn họ đã được lĩnh giáo rồi, bây giờ còn ai dám đứng ra chống đối nữa chứ.

Ai cũng ngoan ngoãn đứng trước mặt Tần Lâm giống như học sinh tiểu học vậy, vô cùng ngoan ngoãn.

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement