Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1254: Không chấp hành quân lệnh ở ngoài

"Không ngờ Tần đại sư lại là cao thủ huyết mạch, bất kính rồi bất kính rồi!”

Liêu Thừa Chí trịnh trọng nói, chẳng trách Tần Lâm lại có thể quật ngã cả đội đột kích Liệp Báo bọn họ, một mình anh có thể đứng đầu cả đội biệt kích, đây mới thật sự kinh khủng.

Có điều Liêu Thừa Chí vẫn muốn làm một trận với Tần Lâm, bởi vì giữa ông ta và Tần Lâm, ai biết ai mạnh hơn ai?

Nhưng bây giờ không cho phép ông ta nghĩ điều đó, vì kế hoạch hôm nay, thứ quan trọng nhất là phải cứu được Hàn lão đại của bọn họ.

Nếu như không vì nhiệm vụ lần này, Liêu Thừa Chí đã so tài một trận với Tần Lâm xem ai mạnh hơn rồi.

Tần Lâm gật đầu, nếu như nói cho ông ta biết mình là cao thủ lục mạch, không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào đây?

"Quá khen, bây giờ vẫn nên tìm được bọn họ đã rồi nói tiếp".

Ba người vượt gió tuyết, khi mọi người đã ẩn núp, bọn họ cuối cùng cũng ra tay.

Màn đêm dần buông xuống, có điều lúc này họ không dám ngừng bước, ba người lặng lẽ men theo xuống chỗ sâu của sông băng, mặc dù sắc trời đã nhá nhem, nhưng tuyết trắng phủ kín, nên vẫn loáng thoáng nhìn thấy mọi vật, đặc biệt với thị lực của Tần Lâm bây giờ, anh có thể dễ dàng nhìn xuyên màn đêm, nhưng rõ ràng nếu là Liêu Thừa Chí và Trác Y Nhiên thì vẫn nên cẩn thận.

"Đi thôi, ở phía trước không có nguy hiểm, không phải cẩn thận đến vậy".

Tần Lâm bước từng bước lên trước, anh nắm rõ hết động tĩnh xung quanh, bây giờ anh có thể nhìn thấy người khác nhưng người khác không thể nhìn thấy anh, vậy nên cho dù Tần Lâm có đứng giữa sông băng thì cũng chẳng hề sợ hãi.

Liêu Thừa Chí lo lắng nói, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận, Tần Lâm rõ ràng quá ngông cuồng, không hề coi kẻ địch ra gì.

"Lỗ mãng, quá lỗ mãng. Tần Lâm, nếu biết trước thế này, tôi đã không đưa cậu đến".

Có điều Tần Lâm đương nhiên có tính toán riêng, người ta có thể nhìn xa ba mươi mét, anh có thể nhìn xa ba trăm mét, đây chính là sự cách biệt giữa cao thủ huyết mạch với người thường, không chỉ là sức mạnh mà là thị giác thính lực.

"Nếu không tin, mấy người cứ tiếp tục bò lổm ngổm ở đây đi, tôi đi trước đây".

Tần Lâm nói, ở trên con sông băng giữa hai ngọn núi, Tần Lâm chẳng hề do dự, không ngừng lao vào gió tuyết.

"Cậu cậu cậu... tức chết mà".

Liêu Thừa Chí vừa khen ngợi Tần Lâm xong, nhưng không ngờ tên này lộ nguyên hình nhanh như vậy, cậu còn nghĩ đây là trận chiến công bằng chắc? Một khi bị kẻ địch phát hiện thì còn không biết sẽ phải chết thế nào.

Trẻ tuổi, vẫn quá trẻ tuổi.

"Trác Y Nhiên, cô... cô làm gì vậy?"

Liêu Thừa Chí không ngờ Trác Y Nhiên không hề do dự mà đi theo Tần Lâm, đây chẳng phải muốn chết sao?

Hai người... khiến tôi tức chết mất.

Liêu Thừa Chí còn chưa kịp nói gì, Trác Y Nhiên đã đi theo, hóa ra những lời ban nãy ông ta nói với Tần Lâm chỉ là gió thổi bên tai thôi à?

Lúc nãy còn hùng hồn tuyên bố, bảo mình sẽ vì đại cục, bây giờ hai người này ngang nhiên chống lại quân lệnh, nếu không vì bây giờ đang trong tình thế nguy hiểm, Liêu Thừa Chí nhất định đem hai tên này ra xử lý theo luật rồi.

Trác Y Nhiên nhìn Tần Lâm, vô cùng tin tưởng.

Cô không chấp hành quân lệnh ở ngoài!

Tần Lâm cười nói.

"Cô tin tưởng tôi đến vậy à?"

"Mạng của tôi là do Tần đại sư cứu, nếu như tôi không tin được Tần đại sư thì tôi còn tin được ai nữa đây?"

Trác Y Nhiên nghiêm túc nói, nắm chắc cơ hội trong tay mình, Trác Y Nhiên biết Liêu Thừa Chí nói đúng, nhưng đã vậy rồi, bọn họ không có lý do gì để ngồi chờ chết nữa, bây giờ chậm một phút một giây cũng có thể khiến bọn họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Không có thời gian để tiếp tục chờ đợi nữa, cô biết thực lực của Tần đại sư mạnh như nào, nên bây giờ cô đương nhiên hoàn toàn tin tưởng anh.

Lúc này Liêu Thừa Chí cũng chỉ có thể đi nhanh hơn.

Tần Lâm nhíu mày, nói nhỏ.

"Cẩn thận, có động tĩnh".

Trác Y Nhiên và Liêu Thừa Chí dựng đứng tai, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.

Không có tiếng động? Sao anh nghe đâu ra là có vậy?

Liêu Thừa Chí nhíu mày, vừa nãy bảo cậu lỗ mãng, bây giờ cậu lại lo bò trắng răng.

Có điều thà tin còn hơn không tin, lúc này Liêu Thừa Chí lựa chọn im lặng, bị nắm mũi dắt đi.

Tần Lâm nghe được tiếng động cách đây cả nghìn mét, mặc dù tiếng gió rất lớn, nhưng tiếng gió và tiếng bước chân có sự khác biệt rất lớn.

Tần Lâm không nhìn thấy được khoảng cách cách đây nghìn dặm, nhưng anh có thể nghe rõ được và phân biệt được tiếng gió cùng với tiếng bước chân.

Tần Lâm trầm giọng nói.

"Mười một người, thực lực vô cùng mạnh, hơn nữa... đều là cao thủ huyết mạch".

Liêu Thừa Chí sững người ngay tại chỗ, khó tin mà nói, tên này sao có thể ăn nói bừa bãi đến vậy?

"Cái gì? Đều là cao thủ huyết mạch? Sao có thể?"

Có điều Tần Lâm đã dám nói vậy thì nhất định là có lý do.



Mười một cao thủ huyết mạch là khái niệm gì? Liêu Thừa Chí cũng không dám tưởng tượng, chẳng trách ngay cả đội đột kích Phi Hoàng và Lão Hàn đều bị nhốt ở đây, nếu như là thật thì cho dù có thêm chi viện, bọn họ cũng sẽ rất chật vật.

Trác Y Nhiên hỏi.

"Cách chúng ta bao xa?"

Tần Lâm trầm ngâm nói.

"Chắc khoảng một nghìn ba trăm mét, có điều rõ ràng lúc này bọn họ đang chuẩn bị sẵn tinh thần rồi".

"Chắc bọn họ có súng phải không?"

Trác Y Nhiên nói.

"Có, có điều ở đây, ai dám nổ súng, núi Côn Luân phủ đầy băng tuyết, núi non trùng điệp, băng tuyết ở đây vạn năm không tan, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ, đừng nói đến việc bóp cò, cho dù chỉ là tiếng động lớn như một cái hắt hơi cũng có thể dẫn đến lở tuyết. Có súng nhưng không thể dùng, có thể nói một khi nổ súng, tám mươi chín mươi phần trăm sẽ xảy ra lở tuyết".

Tần Lâm nghiêm túc nói, phân tích rõ ràng mạch lạc.

"Thế thì đúng rồi, chúng ta quanh quẩn trong sơn động, có âm vọng lại, chắc là đáy vực. Tôi nghĩ chiến hữu của mấy người chắc cũng bị nhốt ở đây. Mà kẻ địch cũng không dám tùy tiện ra tay, bọn chúng có súng phòng thân, nhưng một khi nổ súng thì chắc chắn cả hai cùng thiệt, rất có thể sẽ phải chịu cảnh đồng quy vu tận. Vậy nên hai bên đều không dám mạo hiểm, nhưng bên bị động vẫn là chúng ta".

Liêu Thừa Chí trầm giọng nói.

"Hẳn là như vậy, Lão Hàn và mọi người bị bao vây, không hề có đường lui, bọn họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ, đúng thật không dễ dàng gì, một khi hết đạn hết lương thực thì chết chắc".

Tần Lâm nói.

"Nói đúng lắm, vậy nên trong thời khắc cuối cùng bọn họ đã phát tín hiệu cầu cứu, mười một tên này còn đang ở đây, rõ ràng bọn họ còn sống".

Trác Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần biết họ còn sống là được rồi.

"Có vẻ như chúng ta chưa đến muộn".

Còn sống là còn cơ hội.

Trác Y Nhiên nhìn Liêu Thừa Chí.

"Vậy chúng ta nên làm thế nào hả đội trưởng Liêu".

"Bây giờ biết tôi là đội trưởng rồi à, vừa nãy tôi gọi hai người thế nào, hai người đâu có nghe tôi đâu, cô hỏi tôi, tôi hỏi ai đây".

Liêu Thừa Chí buồn bực, mười một người này thực sự là mười một cao thủ huyết mạch sao?

Liêu Thừa Chí hít sâu một hơi, không dám tin, nhưng sự thật như vậy, ông ta không còn đường lui nữa, huống hồ, chiến hữu của mình còn ở đó, đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, là lần gặp trắc trở nhất từ trước đến nay.

Trác Y Nhiên hỏi.

"Cách chúng ta bao xa?"

Tần Lâm trầm ngâm nói.

"Chắc khoảng một nghìn ba trăm mét, có điều rõ ràng lúc này bọn họ đang chuẩn bị sẵn tinh thần rồi".

"Chắc bọn họ có súng phải không?"

Trác Y Nhiên nói.

"Có, có điều ở đây, ai dám nổ súng, núi Côn Luân phủ đầy băng tuyết, núi non trùng điệp, băng tuyết ở đây vạn năm không tan, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ, đừng nói đến việc bóp cò, cho dù chỉ là tiếng động lớn như một cái hắt hơi cũng có thể dẫn đến lở tuyết. Có súng nhưng không thể dùng, có thể nói một khi nổ súng, tám mươi chín mươi phần trăm sẽ xảy ra lở tuyết".

Tần Lâm nghiêm túc nói, phân tích rõ ràng mạch lạc.

"Thế thì đúng rồi, chúng ta quanh quẩn trong sơn động, có âm vọng lại, chắc là đáy vực. Tôi nghĩ chiến hữu của mấy người chắc cũng bị nhốt ở đây. Mà kẻ địch cũng không dám tùy tiện ra tay, bọn chúng có súng phòng thân, nhưng một khi nổ súng thì chắc chắn cả hai cùng thiệt, rất có thể sẽ phải chịu cảnh đồng quy vu tận. Vậy nên hai bên đều không dám mạo hiểm, nhưng bên bị động vẫn là chúng ta".

Liêu Thừa Chí trầm giọng nói.

"Hẳn là như vậy, Lão Hàn và mọi người bị bao vây, không hề có đường lui, bọn họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ, đúng thật không dễ dàng gì, một khi hết đạn hết lương thực thì chết chắc".

Tần Lâm nói.

"Nói đúng lắm, vậy nên trong thời khắc cuối cùng bọn họ đã phát tín hiệu cầu cứu, mười một tên này còn đang ở đây, rõ ràng bọn họ còn sống".

Trác Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần biết họ còn sống là được rồi.

"Có vẻ như chúng ta chưa đến muộn".

Còn sống là còn cơ hội.

Trác Y Nhiên nhìn Liêu Thừa Chí.

"Vậy chúng ta nên làm thế nào hả đội trưởng Liêu".

"Bây giờ biết tôi là đội trưởng rồi à, vừa nãy tôi gọi hai người thế nào, hai người đâu có nghe tôi đâu, cô hỏi tôi, tôi hỏi ai đây".

Liêu Thừa Chí buồn bực, mười một người này thực sự là mười một cao thủ huyết mạch sao?

Liêu Thừa Chí hít sâu một hơi, không dám tin, nhưng sự thật như vậy, ông ta không còn đường lui nữa, huống hồ, chiến hữu của mình còn ở đó, đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, là lần gặp trắc trở nhất từ trước đến nay.

Thành bại khó đoán, bởi vì đối thủ quá mạnh, bây giờ ông ta chỉ có một điều ước, hy vọng những gì Tần Lâm nói là giả.

Nhưng đây chỉ là ông ta đang lừa mình gạt người thôi, Tần Lâm tuyên bố hùng hồn như vậy, sao có thể là giả?

Nhóm người này rốt cuộc có lai lịch thế nào, rốt cuộc có địa vị ra sao, tại sao bọn họ chưa từng biết.

Kẻ địch như vậy, ba hay năm người đã thì bọn họ còn đối phó được, đằng này mười một người, đúng là khó có thể vượt qua mà.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement