Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1267: Thành cổ Thiên Vận, vòng xoáy của kỷ nguyên!

“Vật tổ tận thế thực sự xuất hiện rồi sao?”

Steller nói với vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

“Vật tổ tận thế là lời tiên tri lần thứ năm của nền văn minh Maya, chúng ta không thể không thừa nhận”.

Nữ hoàng Ofina trầm giọng nói.

“Nghe nói cách đây mấy nghìn năm nhà tiên tri Atlantis và Maya là bạn tốt của nhau. Nền văn minh Atlantis của chúng ta là về khoa học kỹ thuật tiên tiến, còn nền văn minh Maya là sự tiên đoán và lịch thiên văn chính xác. Trong lời tiên tri của người Maya, trái đất sẽ có năm cuộc đại nạn văn minh lớn, mà bốn cuộc đại nạn trước đều đã linh nghiệm”.

“Thứ nhất là Matlactil Art cũng chính là “nền văn minh Gundaya” của thời đại siêu năng lực đã bị phá hủy bởi sự chìm đắm của đất liền; thứ hai là Ehecatl, “nền văn minh Mesopotamian” là sự nối tiếp của “nền văn minh Gundaya”, “nền văn minh Mesopotamian” phát triển ở đại lục Nam Cực, bị hủy hoại bởi sự dịch chuyển cực từ của trái đất; thứ ba là Quijavello, “nền văn minh Muria”, cuộc cách mạng văn minh lần thứ ba trên trái đất do người Maya suy đoán, đồng thời cũng được gọi là nền văn minh sinh vật năng lượng, là sự tiếp nối của “nền văn minh Mesopotamian” trước đó, nền văn minh này cũng bị hủy hoại bởi sự đắm chìm của trái đất, nền văn minh cuối cùng...”

Sắc mặt của Ofina trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Mà nền văn minh cuối cùng chính là nền văn minh Atlantis của chúng ta, cũng đã bị phá hủy một nghìn năm trước. Nữ hoàng của chúng ta đã cùng tộc người trên khắp thế giới làm cuộc phản kháng cuối cùng để bảo vệ dòng máu duy nhất của chúng ta. May mắn thay chúng ta đã sống sót, cũng đã trở thành thổ dân duy nhất trên trái đất cùng tồn tại với người trái đất của thời đại mặt trời thứ năm.

Sự bi thương hiện rõ trong đôi mắt của Ofina, sự biến mất của một chủng tộc, sự suy bại của nền văn minh khiến bà ấy thấy vô cùng đau xót.

“Nền văn minh của chúng ta vẫn còn, nền văn minh Atlantis vẫn chưa biến mất hoàn toàn, vì thế chúng ta nhất định phải dành lại thứ vốn dĩ thuộc về mình! Atlantis chúng ta mới là chủ nhân của trái đất! Người trái đất bây giờ chỉ được coi là những kẻ xâm lược ngu dốt mà thôi”.

“Vì thế thưa mẹ chúng ta nên làm gì ạ?”

Lalisa khẽ hỏi.

“Lời tiên đoán của người Maya mặc dù ít nhiều cũng sẽ có độ sai lệch nhất định, dù sao thì lời tiên đoán không thể giống hệt với hiện thực được, nhưng tổng thể thì không có gì thay đổi, điều này chứng minh lời tiên đoán của người Maya đáng tin”.

Ofina nói.

“Khi nền văn minh Atlantis của chúng ta sắp lụi tàn, nhà tiên tri Maya đã tìm được nữ hoàng đại nhân của chúng ta, ông ấy cũng từng quả quyết rằng: Nếu như một nghìn năm sau, trước khi thời đại mặt trời thứ năm bị diệt vong chúng ta có thể mở được “Vòng xoáy kỷ nguyên” mà người tiên tri thời đại thứ nhất của người Maya giấu trong “Thành cổ Thiên Vận” thì có thể giải cứu được kiếp nạn của trái đất, cứu vãn sự hủy diệt của thời đại mặt trời thứ năm, khi đó ánh sáng của thần Atlantis của chúng ta sẽ lại chiếu sáng khắp trái đất”.

Ofina nhìn con gái của mình, ánh mắt không chỉ nghiêm trọng mà còn tràn đầy sự hy vọng.

Hai mươi năm trước, bà ấy không nắm được cơ hội, lần này bà nhất định phải để con gái mình đi thay đổi vận mệnh, thay đổi lời tiên tri!

“Trên thực tế có rất nhiều thứ mà khoa học không thể giải thích được, nhà tiên tri của chúng ta không phải thần nhưng cũng không phải nhân vật mà người thường có thể so sánh được. Mở thành cổ Thiên Vận, ngoại trừ việc cần có bốn mảnh “vật tổ tận thế” ra còn cần bốn miếng ngọc bội thạch anh ghép lại với nhau mới có thể mở được thành cổ Thiên Vận. Bốn miếng “vật tổ tận thế” ghép với ngọc bội thạch anh phân thành gió, mưa, sấm, điện, mà trong tay chúng ta đã có một miếng. Tòa thánh La Mã cổ đại cũng có một miếng, gia tộc Đế Thích Thiên cũng có một miếng”.

“Vậy miếng cuối cùng đâu?”

Lalisa hỏi.

“Ở trong tay Đông phương chí tà”.

Ánh mắt Ofina tràn đần sự oán hận, sát khí ngút trời!



“Lần này con đi Hoa Hạ, nhất định phải tìm được vật tổ tận thế! Nó nằm ở núi Côn Luân, cần phải có miếng ngọc bội này mới mở được cung điện băng ở Côn Luân”.

Ofina lấy ra một miếng ngọc bội rồi bình thản nói.

Tây Tạng mây mù che phủ ngàn dặm, cuồn cuộn như sóng lớn ở giữa núi.

Là thánh địa của Hoa Hạ, nơi đây có thần điện được rất nhiều người sùng bái, đó chính là cung điện Potala.

Hàng năm có rất nhiều du khách nghe danh mà đến, phong cảnh nơi đây cũng nhận được vô số lời ca tụng, trí tuệ của người xưa cùng với thành quả của sự cần cù lao động đã trở thành một trong những giá trị văn hóa tinh thần quý báu nhất của lịch sử Hoa Hạ.

Tần Lâm đứng trước cung điện Potala, anh đến không phải để ngắm cảnh đẹp nơi đây mà để tìm chùa Pháp Môn mà Tần Trì, bố anh nhắc đến.

Anh đã hỏi rất nhiều người nhưng không ai biết chùa Pháp Môn nằm ở đâu, như thể không tồn tại, tất cả là do Tần Trì bịa đặt ra.

Nhưng Tần Lâm tin lời của bố mình, chỉ là Tây Tạng quá lớn, muốn tìm chùa Pháp Môn không phải là điều dễ dàng.

Tần Lâm vào trong cung điện Potala trong sự bất lực, chỗ này rất rộng, nằm ngoài sự dự đoán của anh, anh định hỏi các trưởng lão trong đó.

Tần Lâm đã hỏi rất nhiều trưởng lão trong cung điện Potala, cuối cùng cũng có một ông lão già nua, gầy gò ốm yếu biết được sự tồn tại của chùa Pháp Môn.

“Lão tiền bối, ông thực sự biết chùa Pháp Môn nằm ở đâu sao?”

Tần Lâm hơi kinh ngạc, anh đã tìm rất lâu rồi, cuối cùng đã biết được sự tồn tại của chùa Pháp Môn, anh thấy khá vui mừng.

“Cậu đến chùa Pháp Môn làm gì? Nếu như không biết mục đích của cậu sao tôi dám nói cho cậu biết vị trí của chùa Pháp Môn chứ?”

Trưởng lão cười ha ha rồi nói.

“Tôi muốn tìm một người, tự xưng là Không Hành, hòa thượng Đại Uy Thiên Long”.

Tần Lâm nói.

“Hả? Không Hành sao? Ông ta chết rồi”.

Ofina lấy ra một miếng ngọc bội rồi bình thản nói.

Tây Tạng mây mù che phủ ngàn dặm, cuồn cuộn như sóng lớn ở giữa núi.

Là thánh địa của Hoa Hạ, nơi đây có thần điện được rất nhiều người sùng bái, đó chính là cung điện Potala.

Hàng năm có rất nhiều du khách nghe danh mà đến, phong cảnh nơi đây cũng nhận được vô số lời ca tụng, trí tuệ của người xưa cùng với thành quả của sự cần cù lao động đã trở thành một trong những giá trị văn hóa tinh thần quý báu nhất của lịch sử Hoa Hạ.

Tần Lâm đứng trước cung điện Potala, anh đến không phải để ngắm cảnh đẹp nơi đây mà để tìm chùa Pháp Môn mà Tần Trì, bố anh nhắc đến.

Anh đã hỏi rất nhiều người nhưng không ai biết chùa Pháp Môn nằm ở đâu, như thể không tồn tại, tất cả là do Tần Trì bịa đặt ra.

Nhưng Tần Lâm tin lời của bố mình, chỉ là Tây Tạng quá lớn, muốn tìm chùa Pháp Môn không phải là điều dễ dàng.

Tần Lâm vào trong cung điện Potala trong sự bất lực, chỗ này rất rộng, nằm ngoài sự dự đoán của anh, anh định hỏi các trưởng lão trong đó.

Tần Lâm đã hỏi rất nhiều trưởng lão trong cung điện Potala, cuối cùng cũng có một ông lão già nua, gầy gò ốm yếu biết được sự tồn tại của chùa Pháp Môn.

“Lão tiền bối, ông thực sự biết chùa Pháp Môn nằm ở đâu sao?”

Tần Lâm hơi kinh ngạc, anh đã tìm rất lâu rồi, cuối cùng đã biết được sự tồn tại của chùa Pháp Môn, anh thấy khá vui mừng.

“Cậu đến chùa Pháp Môn làm gì? Nếu như không biết mục đích của cậu sao tôi dám nói cho cậu biết vị trí của chùa Pháp Môn chứ?”

Trưởng lão cười ha ha rồi nói.

“Tôi muốn tìm một người, tự xưng là Không Hành, hòa thượng Đại Uy Thiên Long”.

Tần Lâm nói.

“Hả? Không Hành sao? Ông ta chết rồi”.

Ông lão lắc đầu.

“Cái gì cơ, chết rồi sao?”

Tần Lâm kinh ngạc, hai mươi năm trời Tần Trì không màng thế sự bị nhốt trong nhà tù Tần Thành, không hề hay biết rằng người tên Không Hành này đã chết rồi sao?

“Đúng thế, chết cách đây hai mươi năm rồi, người chết như ngọn đèn tắt, tất cả đều hóa thành ảo mộng”.

Ông lão cười, dường như rất bình thản với mọi chuyện trên thế gian, dù sao ông ấy đã từng tuổi này rồi, chuẩn bị xuống lỗ đến nơi.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, lão tiền bối vậy thì xin ông hãy dẫn tôi đến đạo trường mà Không Hành tọa hóa đi”.

Tần Lâm bình thản nói, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

“Cậu đúng là cố chấp thật đấy, dẫn cậu đi cũng được thôi nhưng cậu phải qua được cửa của tôi đã”.

Ông cụ nhìn Tần Lâm cười như không cười.

“Rốt cuộc ông là ai?”

Tần Lâm cau mày, ông lão này đứng trước cổng cung điện Potala trông như ăn mày, già nua sắp xuống lỗ đến nơi, nhưng lời nói lại rất kỳ lạ, vừa nhìn là biết không phải người tốt.

“Tôi chỉ là một lão hòa thượng mà thôi, cũng chỉ có tôi mới biết Không Hành ở đâu, muốn tìm Không Hành thì đi theo tôi”.

Nói xong, ông lão quay người tiến về phía sâu thẳm trong rừng, chỗ này có một khe suối nhỏ vô cùng nguy hiểm, dưới khe núi khu vực thượng du có một ngôi nhà gỗ cổ xưa, không lớn lắm, cỏ tranh mọc khắp nơi, rõ ràng đã lâu không được dọn dẹp.

Ông lão đứng ở bên bờ sông, nhìn về hai ngọn núi lớn ở phía xa, chỗ này có thể thấy được cảnh đẹp nhất của cung điện Potala, tuyệt đối là bảo địa phong thủy có một không ai, chỉ có điều ít ai biết đến, nếu như không có chút công phu thì chắc chắn không lên được, cho dù là lên được thì e rằng cũng mười phần chết chín.

“Ông dẫn tôi đến đây là có ý gì?”

Tần Lâm cau mày lại, lạnh lùng nói.

Nhưng ông lão này là người duy nhất biết tung tích chùa Pháp Môn và Không Hành, bản thân không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể theo ông ta đến đây.

“Là Tần Trì bảo cậu đến phải không?”

Ông lão quay đầu lại nhìn Tần Lâm, nở nụ cười kỳ quái.

“Ông là Không Hành sao?”

Tần Lâm sửng sốt.

“Đánh thắng tôi thì cậu sẽ biết được sự thật”.

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement