Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1275: Giúp người gặp nạn

Tần Lâm sững sờ.

"Cái gì? Người của đội đột kích Liệp Báo á?"

Vưu Quang Nham nói.

"Sao vậy? Sợ rồi hả? Ha ha ha, mày cũng biết đến sự tồn tại của đội đột kích Liệp Báo à? Nếu biết thì mau quỳ xuống dập đầu trước tao, anh cả của tao là thành viên của đội đột kích Liệp Báo, anh ấy thực sự là vương của binh vương đấy, anh ấy đã từng xông pha hàng trăm trận chiến, là niềm tự hào của nhà họ Vưu chúng tao, anh ấy đến thì mày chết chắc!"

Tô Văn Kỳ sốt ruột phát khóc.

"Đội đột kích Liệp Báo? Cái gì mà đội đột kích Liệp Báo cơ? Tần Lâm, sao anh chưa mất hết hy vọng vậy, chúng ta sắp không chạy được rồi, tại sao cứ cố đối đầu với anh ta vậy, đây cũng đâu phải địa bàn của anh".

Vưu Quang Nham vô cùng tự tin, cho dù cả người đầy vết thương, hắn vẫn cố giãy giụa, đơn giản vì hắn không cam lòng.

"Mỗi thành viên của đội đột kích Liệp Báo đều là binh vương, có thể vào đội đột kích Liệp Báo thì phải là món vũ khí sắc bén của quốc gia, nắm quyền sinh sát trong tay, anh ấy muốn giết bọn mày, cũng chẳng ai quan tâm đâu. Quyền lực của anh ấy không phải là thứ mày tưởng tượng nổi đâu”.

Hắn phải giải quyết được mối hận này, hắn phải khiến cho Tần Lâm muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.

"Mẹ kiếp! Là ai làm?"

Một tiếng hét lớn vang lên, một người đàn ông trung niên chạy đến, nhìn thấy một loạt các ông chủ lớn nằm trên đất, Vưu thiếu gia, Phùng Đức Thành, còn có mấy ông chủ của mấy công ty đã lên sàn có thân phận không tầm thường, mặt ai cũng tái mét, run lẩy bẩy.

"Là mày làm à?"

Trương Vân Phàm tức giận nhìn Tần Lâm, tên khốn không biết từ đâu chui ra này dám ra tay với Vưu thiếu gia, hơn nữa tất cả mọi người đều bị đánh đến mức tàn phế, đúng là quá kiêu ngạo.

Giữa địa bàn của chính mình, thái tử của thủ đô, Vưu thiếu gia, lại bị đánh như vậy, hơn nữa xương cốt toàn thân gãy nát, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhất định sẽ gây chấn động cả thủ đô.

Nhà họ Vưu là một trong thập đại gia tộc của thủ đô, đây không phải thứ ai cũng có thể sánh bằng.

Ông ta là tổng giám đốc của nơi này, nghe nói nơi này xảy ra mâu thuẫn, không ngờ người bị thương lại là Vưu thiếu gia, còn có cả một đạo diễn nổi tiếng của Hoa Hạ, tệ quá đi mất.

Tần Lâm khinh khỉnh nói.

"Không sai, là tôi".

Trương Vân Phàm biết sự lợi hại của nhà họ Vưu, tên nhãi này đánh Vưu thiếu gia thành ra thế này, đúng là gan to chọc trời mà.

"Bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi Vưu thiếu gia đi, sau đó thì đợi cơn thịnh nộ của nhà họ Vưu đi".

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Biết điều chút đi, mau cút đi cho tôi".

"Ai ôi? Có vẻ như tao nể mặt mày quá rồi, Vưu thiếu gia, cậu xem tôi xử lý tên khốn này thế nào. Người đâu!"

Trương Vân Phàm lửa giận ngút trời, Vưu thiếu gia là kẻ có quyền số một số hai thủ đô, ngày thường đâu có cơ hội để làm quen với hắn đâu, lần này Vưu thiếu gia xảy ra chuyện, ông ta vô cùng lo lắng, nếu như có thể nhân cơ hội này giúp Vưu thiếu gia hả giận, tiền đồ trong tương lai nhất định sẽ rộng mở.

Trương Vân Phàm phất tay, hơn hai mươi tên bảo vệ bao vây Tô Văn Kỳ và Tần Lâm.

"Mày tự ra tay hay để tao giúp mày?"



Trương Vân Phàm cười khẩy nói, về phe Vưu thiếu gia thì sớm muộn gì cũng một bước lên trời thôi.

Giúp người khi gặp nạn càng khiến người ta nhớ đến mình nhiều hơn, ông ta tin sau trận chiến này, Vưu thiếu gia sẽ nhớ đến ông ta.

"Điếc tai quá!"

Tần Lâm nhíu mày, người này có vẻ như muốn lập công trước mặt Vưu Quang Nham, muốn Vưu Quang Nham coi trọng ông ta, chỉ tiếc tên này không đủ sức làm vậy.

"Lên hết cho tôi, giết hắn đi! Ông đây sẽ có thưởng".

Trương Vân Phàm tức giận gào thét, lúc này đám nhân viên bảo vệ dưới trướng ông ta như được uống máu gà, liều mạng xông lên, bọn họ không biết đại thiếu gia của thủ đô lợi hại thế nào nhưng tiền đồ của mình thì có quan hệ mật thiết với Trương Vân Phàm, tổng giám đốc Trương chỉ cần hạ lệnh, cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, bọn họ cũng không hề do dự.

"Một lũ ngu".

Tần Lâm tung quyền, bảy tám người gục ngay tại chỗ, tất cả không chịu nổi một đòn của anh.

Vừa quay đầu, nắm đấm của Tần Lâm đã đáp thẳng lên da thịt bọn chúng, nháy mắt đánh gục tất cả, mặt ai cũng run rẩy sợ hãi.

Chưa đến một phút, hơn hai mươi tên bảo vệ đã nằm rạp trên đất, mất đi khả năng chiến đấu, Trương Vân Phàm sững sờ ngay tại chỗ.

"Gì thế này..."

Khóe miệng Trương Vân Phàm khẽ giật, ông ta không ngờ mình lại đụng phải người không nên đụng.

Tần Lâm cười nhìn Trương Vân Phàm, Trương Vân Phàm bất giác lùi về sau, mặt tái xanh.

"Chẳng phải ông muốn lập công trước mặt Vưu thiếu gia sao? Đến đây đi, sao không đến vậy".

"Ra vẻ xong liền bỏ chạy? Trên đời làm gì có trò đó".

Tần Lâm tiến lên một bước, nắm chặt lấy cánh tay Trương Vân Phàm, đạp một cước, Trường Vân Phàm nằm thẳng cẳng dưới đất, mặt tái xanh, sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Tên này giống như ma vương bước ra từ địa ngục vậy...

Tần Lâm gọi điện thoại cho Hàn Thâm - đội trưởng đội đột kích Giao Long, bảo có người muốn uy hiếp mình, còn là người của thập đại gia tộc thủ đô, sắc mặt Hàn Thâm lập tức tái đi, chuẩn bị đợi lệnh!

Cùng lúc đó, đội đột kích Phi Hoàng, đội đột kích Liệp Báo đều bày sẵn thế trận, đối với họ mà nói, Tần đại sư là người có ơn cứu mạng, nếu như không có Tần đại sư, bọn họ đã chết hết trong trận chiến ở núi Côn Luân rồi.

Bảo Tần Lâm là cha mẹ tái sinh cũng không quá đáng đâu.

Liêu Thừa Chí nhận được cuộc điện thoại của Hàn Thâm, lập tức sắp xếp người của đội đột kích Liệp Báo, chuẩn bị xuất phát, nhưng lúc này lại thiếu mất một người.

"Cái tên Vưu Văn Sơn này, trong lúc quan trọng lại mất tăm mất tích, có vẻ tí nữa tôi phải xử lý cậu ta rồi".

Liêu Thừa Chí nhíu mày, mặt tái xanh, lúc này ông ta không lo được nhiều đến thế, an nguy của Tần đại sư là quan trọng nhất. Theo như Hàn Thâm nói, hình như Tần đại sư thực sự bị người ta bao vây, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, sao có thể chứ, ở cái thủ đô này, đâu ai động được đến một sợi tóc của Tần đại sư.

"Xuất phát!"

Liêu Thừa Chí hạ lệnh, đội đột kích Liệp Báo lên đường, đi thẳng đến địa chỉ mà Hàn Thâm đưa.

Mà đúng lúc này, Vưu Quang Nham đang giãy giụa trên đất, sắc mặt lạnh lẽo tàn độc.

"Chẳng bao lâu nữa, mày sẽ chết rất khó coi cho mà xem, anh cả của tao sắp đến rồi, không ai cứu được mày đâu, mày không hiểu được đội đột kích Liệp Báo có nghĩa là gì đâu".

Vưu Quang Nham cười khẩy, ánh mắt điên cuồng, mình phải đích thân nhìn Tần Lâm bị băm vằm, như vậy mới giải tỏa được nỗi hận và sự phẫn nộ trong lòng.

Tô Văn Kỳ nhìn Tần Lâm, ánh mắt lóe lên.

"Tần Lâm..."

"Anh không đi, tôi cũng không đi, nếu đã vậy, tôi sẽ ở đây với anh".

Tô Văn Kỳ đã sớm mặc kệ sống chết rồi, bây giờ con đường sự nghiệp của cô không còn quan trọng nữa, chỉ cần Tần Lâm có thể bình yên vô sự, bản thân cô cũng hài lòng.

Tần Lâm dịu dàng cười, Tô Văn Kỳ nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt.

"Cô giao sinh mạng của cô cho tôi, tôi sẽ không phụ lòng cô".

Vưu Quang Nham nhìn Tần Lâm và Tô Văn Kỳ chim chuột nhau, tức suýt nổ phổi.

"Một đôi cẩu nam nữ, hôm nay bọn mày sẽ được chết cùng nhau!"

Tần Lâm lắc đầu, đạp một phát khiến hắn bị văng ra mấy mét, máu tươi văng tung tóe khắp sàn nhà, không ngừng chảy.

"Đúng là không biết điều, bây giờ còn dám mạnh mồm, không biết mày lấy đâu ra tự tin như vậy".

"Dừng tay..."

Trương Vân Phàm tức giận gào thét, lúc này đám nhân viên bảo vệ dưới trướng ông ta như được uống máu gà, liều mạng xông lên, bọn họ không biết đại thiếu gia của thủ đô lợi hại thế nào nhưng tiền đồ của mình thì có quan hệ mật thiết với Trương Vân Phàm, tổng giám đốc Trương chỉ cần hạ lệnh, cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, bọn họ cũng không hề do dự.

"Một lũ ngu".

Tần Lâm tung quyền, bảy tám người gục ngay tại chỗ, tất cả không chịu nổi một đòn của anh.

Vừa quay đầu, nắm đấm của Tần Lâm đã đáp thẳng lên da thịt bọn chúng, nháy mắt đánh gục tất cả, mặt ai cũng run rẩy sợ hãi.

Chưa đến một phút, hơn hai mươi tên bảo vệ đã nằm rạp trên đất, mất đi khả năng chiến đấu, Trương Vân Phàm sững sờ ngay tại chỗ.

"Gì thế này..."

Khóe miệng Trương Vân Phàm khẽ giật, ông ta không ngờ mình lại đụng phải người không nên đụng.

Tần Lâm cười nhìn Trương Vân Phàm, Trương Vân Phàm bất giác lùi về sau, mặt tái xanh.

"Chẳng phải ông muốn lập công trước mặt Vưu thiếu gia sao? Đến đây đi, sao không đến vậy".

"Ra vẻ xong liền bỏ chạy? Trên đời làm gì có trò đó".

Tần Lâm tiến lên một bước, nắm chặt lấy cánh tay Trương Vân Phàm, đạp một cước, Trường Vân Phàm nằm thẳng cẳng dưới đất, mặt tái xanh, sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Tên này giống như ma vương bước ra từ địa ngục vậy...

Tần Lâm gọi điện thoại cho Hàn Thâm - đội trưởng đội đột kích Giao Long, bảo có người muốn uy hiếp mình, còn là người của thập đại gia tộc thủ đô, sắc mặt Hàn Thâm lập tức tái đi, chuẩn bị đợi lệnh!

Cùng lúc đó, đội đột kích Phi Hoàng, đội đột kích Liệp Báo đều bày sẵn thế trận, đối với họ mà nói, Tần đại sư là người có ơn cứu mạng, nếu như không có Tần đại sư, bọn họ đã chết hết trong trận chiến ở núi Côn Luân rồi.

Bảo Tần Lâm là cha mẹ tái sinh cũng không quá đáng đâu.

Liêu Thừa Chí nhận được cuộc điện thoại của Hàn Thâm, lập tức sắp xếp người của đội đột kích Liệp Báo, chuẩn bị xuất phát, nhưng lúc này lại thiếu mất một người.

"Cái tên Vưu Văn Sơn này, trong lúc quan trọng lại mất tăm mất tích, có vẻ tí nữa tôi phải xử lý cậu ta rồi".

Liêu Thừa Chí nhíu mày, mặt tái xanh, lúc này ông ta không lo được nhiều đến thế, an nguy của Tần đại sư là quan trọng nhất. Theo như Hàn Thâm nói, hình như Tần đại sư thực sự bị người ta bao vây, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, sao có thể chứ, ở cái thủ đô này, đâu ai động được đến một sợi tóc của Tần đại sư.

"Xuất phát!"

Liêu Thừa Chí hạ lệnh, đội đột kích Liệp Báo lên đường, đi thẳng đến địa chỉ mà Hàn Thâm đưa.

Mà đúng lúc này, Vưu Quang Nham đang giãy giụa trên đất, sắc mặt lạnh lẽo tàn độc.

"Chẳng bao lâu nữa, mày sẽ chết rất khó coi cho mà xem, anh cả của tao sắp đến rồi, không ai cứu được mày đâu, mày không hiểu được đội đột kích Liệp Báo có nghĩa là gì đâu".

Vưu Quang Nham cười khẩy, ánh mắt điên cuồng, mình phải đích thân nhìn Tần Lâm bị băm vằm, như vậy mới giải tỏa được nỗi hận và sự phẫn nộ trong lòng.

Tô Văn Kỳ nhìn Tần Lâm, ánh mắt lóe lên.

"Tần Lâm..."

"Anh không đi, tôi cũng không đi, nếu đã vậy, tôi sẽ ở đây với anh".

Tô Văn Kỳ đã sớm mặc kệ sống chết rồi, bây giờ con đường sự nghiệp của cô không còn quan trọng nữa, chỉ cần Tần Lâm có thể bình yên vô sự, bản thân cô cũng hài lòng.

Tần Lâm dịu dàng cười, Tô Văn Kỳ nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt.

"Cô giao sinh mạng của cô cho tôi, tôi sẽ không phụ lòng cô".

Vưu Quang Nham nhìn Tần Lâm và Tô Văn Kỳ chim chuột nhau, tức suýt nổ phổi.

"Một đôi cẩu nam nữ, hôm nay bọn mày sẽ được chết cùng nhau!"

Tần Lâm lắc đầu, đạp một phát khiến hắn bị văng ra mấy mét, máu tươi văng tung tóe khắp sàn nhà, không ngừng chảy.

"Đúng là không biết điều, bây giờ còn dám mạnh mồm, không biết mày lấy đâu ra tự tin như vậy".

"Dừng tay..."

Một tiếng quát vang lên, Vưu Quang Nham dường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hắn khẽ kêu một tiếng, sắc mặt vô cùng kích động.

Mặt Vưu Quang Nham tái xanh, điên cuồng gào thét.

"Anh cả, em ở đây! Cứu em!"

"Anh cả tao đến rồi, bọn mày tới số rồi! Anh cả, giết nó đi, em muốn xé xác nó!"

Tần Lâm quay đầu, khi anh cả của Vưu Quang Nham nhìn thấy Tần Lâm, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Cậu... cậu chẳng nhẽ là..."

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement