Chương 1313: Hai mươi năm trước như vậy, hai mươi năm sau vẫn thế.

"Chúng ta đi thôi!"

Steller nghiến răng, tên khốn Tần Lâm, tao sẽ cho mày sống thêm mấy ngày nữa, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu.

Thời khắc đó, Lalisa quay đầu mỉm cười, đầy vẻ tâm cơ sát ý, ánh mắt đó rơi lên người Tần Lâm, khiến anh không khỏi rùng mình.

Ba người nhanh chóng rút lui, giặc cùng chớ đuổi, Long Phù Đồ không định liều mạng cùng ông ta.



Nhìn thấy vật tổ tận thế ở trên đất, Long Phù Đồ chậm rãi nhặt lên, trong ánh mắt đầy vẻ rung động.

Long Phù Đồ lẩm bẩm nói, sau đó lắc đầu.

"Vật này đã kinh động cao thủ thế giới, không biết bao nhiều người đã vong mạng vì nó, hai mươi năm trước như vậy, hai mươi năm sau vẫn thế".

Một khắc sau, ông liền ném vật tổ tận thế cho Tần Lâm, vật này chẳng có ý nghĩa gì với ông hết.



"Cho cậu đấy, đừng để ông đây thất vọng".

Long Phù Đồ nhìn Tần Lâm, mặc dù bây giờ thực lực của anh không bằng ông nhưng không thể phủ nhận thiên phú của thằng nhãi này khiến người ta không dám coi thường.

Trẻ măng mà có thể đạt được thực lực của cao thủ lục mạch, chẳng bao lâu nữa chắc sẽ đạt đến cảnh giới của bọn họ.

Nhìn vật tổ tận thế bị Long Phù Đô vứt cho Tần Lâm như thứ rẻ rách, Rodman và Lawrence đau lòng, có điều Long Phù Đồ dường như không có ý giết bọn họ.

Tần Lâm cũng nghiêm túc, mỉm cười, vật tổ tận thế mà bọn phàm tục này muốn, Long Phù Đồ còn chẳng thèm lấy!

Mạnh, quá mạnh!

Tần Lâm không ngờ Long Phù Đồ đã đạt đến cảnh giới bình tĩnh vô tư như vậy, khó trách thực lực có thể mạnh đến thế, khiến tên Steller kia không dám vênh váo, trận chiến này với Atlantis mà nói vẫn rất khó chịu, không chỉ không lấy được vật tổ tận thể mà còn mất mặt mũi, tất cả đều bị trọng thương, có thể nói là khá bi thảm.

Tần Lâm hiếu kỳ hỏi.

"Tiền bối, tôi muốn hỏi ông cái này, rốt cuộc ông có quan hệ như thế nào với bố tôi? Sao ông không quan tâm đến vật tổ tận thế như vậy?"

"Tôi với bố cậu..."

Long Phù Đồ trầm ngâm một lúc, dường như chưa nghĩ được câu trả lời.

"Chẳng có quan hệ gì hết. Còn về vật tổ tận thế, tôi không muốn nó, với tôi mà nói, trên thế giới này chỉ có hai thứ khiến tôi động lòng, một là võ đạo, hai là bà ấy!"

Nói xong, Long Phù Đồ quay người rời khỏi, sắc mặt của Tần Lâm thẫn thờ, không biết bà ấy mà ông nói là ai, nhưng quan hệ giữa bố mình và ông chắc chẳng tốt đẹp gì, nhưng tại sao ông ấy lại cứu mình?

Trong lòng Tần Lâm có hàng vạn câu hỏi, nhưng Long Phù Đồ không cho anh cơ hội hỏi mà đã rời đi rời.

Trận chiến này dường như đã đến lúc lặng lẽ hạ màn.

Đã tìm được vật tổ tận thế rồi, chuyến đi đến cung điện băng Côn Luân lần này cũng không phụ lòng bố dặn dò, may có Long Phù Đồ giúp đỡ, anh cũng nợ ông một lần.

Ơn huệ này, Tần Lâm sớm muốn gì cũng sẽ trả, anh ghét nhất là nợ người khác.

Anh nắm chắc vật tổ tận thế trong tay, khó khăn đứng dậy, anh bây giờ cũng rất khó chịu, không nên ở lại đây lâu, thương tích đầy mình thế này, anh phải đi ra ngoài mới được.

Rodman cười nói.

"Cậu Tần, kim bạc... trên người chúng tôi, cậu xem nên giải quyết thế nào?"

Tần Lâm sững sờ, anh cũng quên mất kim bạc cắm trên người họ.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Đợi đến khi ra ngoài, tôi sẽ giải cho hai người, bây giờ chưa phải lúc, yên tâm, Tần Lâm tôi nói là làm, bảo không giết mấy người là không giết".

Rodman kích động nói, liên tục gật đầu.

"Cảm ơn cậu Tần".

Ba người vội vàng đi ra khỏi cung điện băng Côn Luân, ở cổng, Tần Lâm tìm khắp nơi nhưng không thấy được bóng dáng của Tạ Hồng Mai.

"Tần đại sư!"

Một tiếng gọi đột nhiên vang lên khiến Tần Lâm phải quay đầu, lúc này trái tim anh mới bình ổn lại.

"Tần đại sư! Cậu không sao là tốt rồi!"

Tạ Hồng Mai nhìn thấy sự xuất hiện của Tần Lâm, trên mặt đầy vẻ vui mừng, cô nhìn thấy biết bao cao thủ bay qua bay lại, nhưng cô vẫn trốn trong góc, không dám lên tiếng, bởi vì cô biết thực lực của mình còn lâu mới là đối thủ của họ, cô chỉ có thể trốn ở đây.

Lúc này nhìn thấy Tần Lâm xuất hiện, cô mới yên tâm, thả lòng người.

"Tôi cứ tưởng cô xảy ra chuyện rồi cơ".

Tần Lâm mỉm cười, ánh mắt hai người giao nhau, trong ánh mắt đầy vẻ ấm áp, đặc biệt là người từng trải qua sinh tử thì càng hiểu rõ rốt cuộc nên đối xử với nhau thế nào.

Sự quý trọng lẫn nhau, không nói cũng biết.

Tạ Hồng Mai nhìn Rodman và Lawrence, ánh mắt âm u.

"Tần đại sư, hai người này là?"

Tần Lâm nói.

"Bọn họ bị tôi khống chế, cắm kim bạc lên người".

Tạ Hồng Mai vội vàng nói.

"Tần đại sư, hai người họ chẳng phải loại tốt đẹp gì, cần phải giết, nếu không sẽ để lại hậu họa".

Mặt Rodman biến sắc, ông ta sợ lúc này Tần Lâm mà giết bọn họ thì chết chắc.

"Cậu Tần, cậu đã đồng ý với chúng tôi rồi mà".

Tần Lâm cười nói, anh phải tuân theo nội tâm của mình.

"Lúc trước tôi đã đồng ý không giết họ rồi, bây giờ đã ra khỏi cung điên băng Côn Luân, tôi mà nuốt lời cũng không hay".

Nói lời phải giữ lấy lời.

Tạ Hồng Mai lo lắng nói.

"Nhưng…"

"Yên tâm đi, lần tiếp theo gặp mặt, tôi sẽ không nhân từ như vậy đâu, đây là hiệp định giữa quân tử".

Tần Lâm nói xong, Tạ Hồng Mai vô cùng buồn rầu, nhưng nếu Tần đại sư đã nói vậy thì cô có thể nói gì nữa đây?

Rodman nhìn Lawrence, nhẹ lòng hơn nhiều, Tần Lâm quả nhiên không nuốt lời.

Tần Lâm vỗ hai tay lên vai hai người, dùng lực hút một cái, hai cây kim bạc được nhổ ra.

Rodman và Lawrence đều vui mừng.

Rodman cười híp mắt mà nói.

"Hallelujah, Immanuel! Cảm ơn cậu Tần đã không giết chúng tôi".

"Đi đi, lần sau không may mắn như vậy đâu".

Tần Lâm nói xong liền quay người rời đi với Tạ Hồng Mai, chuẩn bị về phủ.

Có điều lúc này, Rodman và Lawrence không hề động đây.

Rodman khẽ mỉm cười, trong ánh mắt toát lên đầy sát khí.

"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, chúng ta vẫn sẽ thắng, ha ha ha".



Lawrence lạnh lùng nói, bóng lưng của Tần Lâm và Tạ Hồng Mai, nụ cười dần ngưng đọng lại.

"Cậu Tần, chắc cậu không đi nổi đâu".

Tần Lâm nhíu mày, khi quay đầu, nhìn thấy Rodman và Lawrence đang chầm chậm đi về phía mình, trong ánh mắt đầy vẻ âm hiểm.

"Hai người họ rốt cuộc muốn làm gì?"

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, hai người chẳng phải loại gì tốt đẹp, bây giờ Tần đại sư đã thả họ, nhưng họ không hề hối cải, dường như muốn đánh trả.

Rodman cười nói.

"Bọn tôi muốn làm gì, chẳng nhẽ hai người lại không biết? Cậu Tần, lần này đến phiên chúng tôi đối phó với cậu? Đương nhiên tôi cũng là người rất trọng chữ tín, Tần Lâm cậu là con của Tần Trì, tôi không muốn giết cậu, bởi vì tôi không dây vào nổi con quỷ Tân Trì, nhưng nếu như cậu không nghe lời tôi, thì đừng trách tôi lật mặt".

"Cậu rất có phong phạm của quân tử, tôi cũng không muốn giết cậu, giao vật tổ tận thế ra đây, tôi sẽ thả hai người".

Tần Lâm mỉm cười, thở dài một tiếng.

"Tôi vốn không muốn giết hai người, nhưng hai người cứ đứng trước họng súng của tôi, nếu như tôi không giết hai người thì đúng là có lỗi với Diêm Vương".

Trong lòng Rodman đã có dự tính, ông ta nói.

"Cậu Tần, tôi khuyên cậu đừng cử động, bởi vì bây giờ không chỉ có hai người chúng tôi, cậu có thể thử nhìn xung quanh xem có bao nhiêu người! Nếu cậu muốn sống rời khỏi đây, tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không tôi không đảm bảo được sự sống chết của cậu đâu".

Tần Lâm nhíu mày, tên này có vẻ có đường lui, mình hoàn toàn đã khinh ông ta, cuối cùng vẫn phải dạy cho người của tòa thánh Vatican cho một bài học.

"Đây là ông ép tôi đấy, có vẻ như vì vật tổ tận thế, ông định ép tôi vào chỗ chết nhỉ, lần này tòa thánh Vatican của mấy người có vẻ thận trọng nhỉ".

Tần Lâm nói xong, chỉ thấy xung quanh xuất hiện hơn hai mươi người, đều mặc áo giáo vàng thời trung cổ phương Tây.

Những người này đều là lực lượng mạnh mẽ nhất của tòa thánh, những võ sĩ thần thánh!

Advertisement
';
Advertisement