Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 

Tạ Hồng Mai nói nhỏ, mặt đỏ lên, vừa hưng phấn vừa xấu hổ.  


"Chuyện của chúng ta, em muốn... nói cho ông nội một tiếng".  


"Được, vậy anh sẽ đi cùng em một chuyến".  


Tần Lâm cười nói, dù sao bây giờ ở Hoa Hạ cũng không còn điều gì phải lo lắng nữa, đã lấy được vật tổ tận thế rồi, sớm một chút muộn một chút cũng không sao.  


Dù sao hai người đã ở bên nhau, điều này với Tạ Hồng Mai mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhiều năm như vậy, cả nhà họ Tạ đều quan tâm chuyện hôn nhân của cô, lần này hai người đã danh chính ngôn thuận ở bên nhau, cũng nên đến nhà họ Tạ một chuyến, lúc trước chỉ làm cho có, nhưng bây giờ thì là thật.  


Trong ánh mắt của Tạ Hồng Mai ánh lên vẻ xấu hổ của con gái, đối với cô ấy, Tần Lâm là chân mệnh thiên tử trong sinh mệnh của cô ấy, hai người được ở bên nhau thì đã là của trời ban rồi.  


Khi Tạ Hồng Mai trở lại, cô phát hiện trong đại sảnh của nhà họ Tạ tràn đầy tiếng cười vui vẻ.  


Nhưng khi cô thấy bóng lưng người kia, sắc mặt của cô lập tức đen sì!  


Mười năm, suốt mười năm!  


Cô không ngờ mình lại thấy được một khuôn mặt quen thuộc ấy.  


Trong lòng cô lạnh như băng, giống như rơi vào hầm băng vậy.  


Bộ quần áo trắng, trường sam như tuyết, bóng dáng kia nhiều năm trước đã từng in đậm trong tâm trí cô.  


Nhiều năm nay, cô không đi tìm kiếm tình yêu của đời mình cũng chỉ vì người kia.  


Nhưng bây giờ, mười năm không rõ sống chết, không nghĩ đến, nhưng vẫn khó quên.  


Tạ Hồng Mai không ngờ anh ta quay lại rồi, trái tim của cô lại lần nữa rung động.  


Không phải là yêu, mà là hận, hận đến khắc ghi trong xương cốt.  


Yêu một người, càng yêu nhiều càng hận nhiều.  


Không ai có thể biết giờ phút nay cảm giác trong lòng cô như thế nào, cho dù là Tần Lâm cũng không khỏi nhíu mày, cho dù có ngu cũng có thể bết được lúc này, tâm tình của Tạ Hồng Mai có biến hóa lớn, người đàn ông mặc đồ trắng kia chắc hẳn có ảnh hưởng rất lớn đến cô.  


Có lẽ Tạ Hồng Mai cũng chẳng có ý gì, nhưng lúc này, lòng cô đã bán đứng cô, Tần Lâm biết, mình không nên nhiều lời, dù sao cũng là chuyện của cô ấy.  


Nên lựa chọn thế nào là phải dựa vào cô ấy.  


Tần Lâm biết người đàn ông này không đơn giản.  


Dù là đối với nhà họ Tạ hay là với Tạ Hồng Mai.  


Anh ta mặc bộ áo dài trắng, ánh mắt lạnh lẽo.  


Khi đối mặt với Tần Lâm, loại cảm giác áp bức kinh khủng của đối phương khiến Tần Lâm cảm thấy bị chèn ép, thực lực của anh ta rất mạnh, hơn nữa còn rất thù địch Tần Lâm, loại thù địch này thậm chí còn mang theo sát ý.  


Anh không thích người này!  


Có điều anh khá hiếu kỳ mối quan hệ của anh ta với Tạ Hồng Mai.  


Tần Lâm cười nói.  


"Nếu không tiện, anh đi trước nhé".  


"Không có gì!"  


Tạ Hồng Mai nhìn Tần Lâm, nồng nàn sâu sắc, Tần Lâm có thể cảm nhận được tình yêu cháy bỏng trong lòng cô, chỉ có điều khi người này xuất hiện, hai người dường như phải suy nghĩ.  


"Anh ở đây em mới yên tâm".  


Tạ Hồng Mai dịu dàng ôm lấy bờ vai Tần Lâm.  


Ngay lúc đó, trong mắt người đàn ông mặc áo dài trắng đầy lửa giận, xông thẳng lên trời, anh chỉ muốn xé xác Tần Lâm ra.  


Tần Lâm cảm giác được lưng mình tê dại, người kia chỉ muốn giết mình.  


Tần Lâm nắm tay Tạ Hồng Mai, đi vào trong đại sảnh, người đàn ông mặc áo dài trắng lạnh lùng, bởi vì quan hệ giữa cả hai khiến anh ta nhức mắt, chuyện này không cần nói cũng biết, Tần Lâm biết rằng, chắc mình gặp phải đối thủ rồi.  


Tần Lâm nhìn người đàn ông mặc áo dài trắng, còn người đàn ông mặc áo dài trắng kia lại nhìn cô, ánh mắt hai người nhìn nhau vô cùng phức tạp.  


"Hắn là ai?"  


Người đàn ông mặc áo dài trắng nhìn Tần Lâm.  


Giọng anh ta như tiếng chuông đồng, chất vấn cô như đế vương vậy, tư thái vô cùng cao ngạo.  


Với anh ta mà nói, cho dù Tần Lâm là ai thì cũng phải cút khỏi nơi này, bởi vì Tạ Hồng Mai chỉ có thể là người của anh ta.  


Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám đứng bên Tạ Hồng Mai.  


Đối với Bạch Thiếu Đình mà nói, Tạ Hồng Mai thuộc về anh ta, là món đồ của riêng anh ta, không ai được phép động vào cô, đây là ranh giới cuối cùng của anh ta.  


Tạ Hồng Mai cười khẩy nhìn Bạch Thiếu Đình, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, bởi vì người đàn ông này không còn là cậu thanh niên áo trắng năm xưa cô yêu nữa.  


Có những người một khi bỏ qua sẽ không gặp lại nữa.  


Điều này Tạ Hồng Mai hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nhiều năm nay cô sống thế nào, đau khổ thế nào, không ai biết, một mình cô chịu đựng tất cả.  


Từ thời thiếu niên cho đến nay đã gần ba mươi, cô đã mất đi thời gian tươi đẹp nhất của một người con gái, nhưng cậu thanh niên áo trắng năm xưa từng thế thốt lại không hề xuất hiện trong cuộc sống của cô.  


Tạ Hồng Mai là người hiểu rõ nhất, cậu thanh niên năm đó sẽ không quay trở lại nữa, sự tươi đẹp của năm đó cũng sẽ không còn xuất hiện nữa.  


Quãng thời gian năm đó thoáng qua như mây, chỉ là những kỷ niệm đẹp mà cô mong ước nhưng mãi mãi không có được.  


Cho dù đã mất đi thì vẫn nên quý trọng những thứ ở trước mắt, mười năm, Tạ Hồng Mai cuối cùng đã thoát khỏi bóng dáng của thiếu niên áo trắng kia, mà anh ta cũng không còn là thanh mai trúc mã, là giấc mơ năm xưa của cô nữa.  


Tạ Hồng Mai lạnh lùng nói.  


"Anh ấy là ai không quan trọng. Quan trọng là anh ấy là bạn trai của tôi".  


Mười năm gặp lại, cô không bình tĩnh được như ai kia, nếu đã vĩnh biệt thì tốt nhất không nên gặp nhau.  


Tiếc rằng, anh ta cứ xông vào cuộc sống của cô.  


Đối với Tạ Hồng Mai mà nói, đây vừa là vô tình, vừa là tàn nhẫn, khiến người khác vô cùng khó chịu.  


Nhưng may mà cô không còn là cô thiếu nữ năm xưa nữa.  


Bạch Thiếu Đình nhíu mày, lạnh lùng nói, khi nhìn Tần Lâm, trong ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, lạnh lùng, gian ác.  


"Hắn không xứng với em".  


Cậu thanh niên này không hề xứng ở bên Tạ Hồng Mai, càng không xứng làm bạn trai cô.  


Cô giỏi giang như nào, Bạch Thiếu Đình hiểu rất rõ, cậu thanh niên này là cái thá gì mà xứng ở bên cô chứ?  


Vậy nên trong mắt anh ta, Tần Lâm là người không nên xuất hiện, sự xuất hiện của anh trở thành cái gai trong mắt anh ta.  


"Xứng hay không xứng không phải thứ anh có thể quyết, chỉ cần tôi thích là được".  


Ánh mắt Tạ Hồng Mai lạnh lùng, cô cười khẩy mà nói, trong nụ cười chẳng còn tí gì tình cảm.  


"Hồng Mai, con đừng tùy hứng như vậy, con có biết Bạch thiếu gia vì chờ con mà đã ở nhà họ Tạ chúng ta ba ngày ba đêm không, ba ngày ba đêm nay cậu ấy không thiết ăn thiết uống, vẫn luôn chờ con trở về. Tại sao sau khi con trở về thì lại đối xử với với cậu ấy như vậy, con làm vậy sẽ khiến người ta bị tổn thương lắm đấy".  


Tạ Giang Hoài trầm giọng nói, ông ta chứng kiến Bạch Thiếu Đình lớn lên, năm xưa từng là thanh mai trúc mã với Tạ Hồng Mai, chỉ có điều những năm nay xuất hiện vấn đề nên hai người mỗi người một ngã, nhưng đối với nhà họ Tạ mà nói, đây là chuyện quan trọng nhất.  


Tạ Trường Hà cười tủm tỉm nói.  


"Đúng vậy, Hồng Mai, cháu không biết Bạch thiếu gia vì đợi cháu mà quầng mắt thâm xì, nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ cháu thực sự vô tình vô nghĩa đến thế! Cháu xem Bạch thiếu gia đâu kém gì Tần Lâm đâu. Ông thừa nhận, Tần Lâm không tồi, nhưng cậu ấy trẻ quá, cháu đi theo con tim mình, tìm một người đàn ông nhỏ hơn mình là vì sao? Chẳng nhẽ không vì để quên chuyện năm đó đi? Bây giờ Bạch thiếu gia trở lại, hai đứa có thể lại ở bên nhau mà".  


"Không thể nào!"  


Tạ Hồng Mai uất ức quát, khiến cho mọi người như ngừng thở.  


 

Advertisement
';
Advertisement