Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 

Tần Lâm nhìn ra được trong lòng Tạ Hồng Mai hiện giờ đang rất đau khổ, nhưng đây không còn là yêu nữa mà là hận.  


Con người thường đau khổ cho sự bất hạnh của người khác và tức giận khi người ta không biết tranh giành.  


Có lẽ tình cảm hai người nhiều năm trước vô cùng tốt, nhưng hiện giờ tâm tình của Tạ Hồng Mai đã sớm nguội lạnh, không vì điều gì khác, chỉ bởi duyên phận của hai người đã cạn kiệt.  


“Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà em lại đối xử với anh như vậy? Anh biết mười năm nay chắc chắn em không dễ dàng gì, nhưng anh cũng là vì có thể cho em hạnh phúc, nên mới rời khỏi thủ đô mười năm, anh là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Bạch, trên vai anh có quá nhiều trọng trách, lẽ nào em không muốn đợi anh sao?”  


"Em có biết trong nhiều năm nay, anh ngày đêm nhớ em, không lúc nào thôi mong được quay về bên em. Nhiều năm nay, anh đã tự trách mình rất nhiều, anh có vô vàn lời muốn nói với em, nhưng em lại không cho anh cơ hội. Hồng Mai, anh biết bản thân đã làm sai rất nhiều việc, nhưng tình cảm của anh đối với em có trời đất chứng giám, nhật nguyệt chiếu rọi, anh không dám bảo đảm chuyện trước đây, nhưng từ nay về sau, sẽ không ai có thể chia rẽ hai chúng ta nữa, anh cầu xin em hãy cho anh một cơ hội, chúng ta hãy đến bên nhau để khiến tất cả mọi người phải ghen tị”.  


“Anh chỉ cần em bởi vì trong tim anh, em chính là duy nhất, đây là những lời em từng nói với anh, lẽ nào em đã quên hết rồi sao? Anh chỉ muốn một câu tha thứ của em, Hồng Mai, trong tim anh chỉ có em thôi. Ngàn vạn lời nói cũng không thể bày tỏ hết tâm tư trong lòng anh, em là người anh yêu duy nhất, cho dù là nhà họ Bạch, đối với anh mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng chỉ riêng em, anh không thể sống thiếu em”.  


Bạch Thiếu Đình chân thành bày tỏ, vẻ mặt thâm tình, khóe miệng tràn đầy vẻ chua xót và bất lực, tỏ ra có vô vàn khó khăn không nói được thành lời.  


“Vì em, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng không do dự. Em tha thứ cho anh đi, đừng giận dỗi nữa, chúng ta đã bỏ lỡ nhau mười năm rồi, lẽ nào em vẫn muốn chúng ta lỡ nhau thêm mười năm nữa sao? Đời người ngắn ngủi, thời gian chúng ta có thể ở bên nhau đã không còn nhiều nữa, đã bỏ lỡ thời thanh xuân tươi đẹp nhất của em, anh sợ bản thân sẽ không bao giờ tìm lại được em của ngày xưa”.  


Bạch Thiếu Đình thâm tình tha thiết, khiến người ta muốn ngừng mà không được, ngay cả người nhà họ Tạ cũng thấy vô cùng cảm động, ai có thể không động lòng với lời bày tỏ thâm tình này chứ?  


“Một người đàn ông si tình như Bạch thiếu gia đây quả thật rất hiếm có, tình cảm này đã vượt quá tầm với của chúng ta, Bạch thiếu gia, cậu làm chúng tôi cảm động quá, chỉ có người như cậu mới xứng với Hồng Mai nhà chúng tôi, những tên khác đều là rác rưởi”.  


Tạ Giang Hoài cảm thán, giống như kiểu Tạ Hồng Mai và Bạch Thiếu Đình không yêu nhau thì sẽ bị trời đất oán trách.  


“Đúng vậy, mau đồng ý Bạch thiếu gia đi, cậu ấy đã biết sai rồi, Hồng Mai, cháu còn muốn ầm ĩ đến lúc nào? Tên Tần Lâm kia chỉ là bình phong cháu tùy tiện tìm đến mà thôi, chứ cháu coi cậu ta là chồng thật đấy à? Bạch thiếu gia mới là người tình trong mộng tốt nhất của cháu, cháu đúng là sống trong phúc mà không biết”.  


"Hồng Mai à, cháu rộng lòng chút đi, Bạch thiếu gia đã cúi đầu rồi, cháu còn muốn Bạch thiếu gia làm thế nào nữa? Phụ nữ nên biết tới lui đúng lúc, nếu lần này cháu bỏ lỡ Bạch thiếu gia thì sẽ lỡ cả đời đó”.  


Hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã vội!  


Tạ Hồng Mai còn chưa lên tiếng, đám người nhà họ Tạ đã bắt đầu công kích cô, như thể nếu không đồng ý Bạch thiếu gia thì cô sẽ trở thành người bất trung, bất nghĩa, bất hiếu, cái nồi to đùng này đã treo leo trên đầu cô rồi.  


“Thế à? Anh bảo tôi đợi nhiều năm như thế, vậy Mục Uyển Đình có biết không? Hai cô gái tay vịn trong quán Karaoke có biết không? Ha ha, năm đó, tôi vì tiễn anh mà đã thức hai ngày hai đêm may quần áo cùng giày tặng anh, bởi vì tôi biết, hai chúng ta mỗi đứa một nơi, không biết đến bao giờ mới gặp lại, cho dù là mười năm, hai mươi năm thì tôi cũng sẽ đợi anh. Nhưng khi tôi nhìn thấy anh, anh lại đang cùng con tiện nhân Mục Uyển Đình ôm ấp, hôn hít, lẽ nào đó chính là thâm tình mà anh dành cho tôi sao?”  


Hai mắt Tạ Hồng Mai đỏ hoe, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt lóe lên một tia dứt khoát.  


Khóe miệng Tần Lâm hơi nhếch lên, Tạ Hồng Mai chưa từng nhắc đến những đau buồn trong quá khứ, nhưng không có nghĩa là cô ấy không để ý.  


Tần Lâm biết, Tạ Hồng Mai lúc này mới là con người thật của cô ấy, những thứ này đã tích tụ trong lòng cô rất rất lâu rồi, cho nên không thể không nói hết ra!  


“Em...”  


Ánh mắt Bạch Thiếu Đình hiện lên vẻ khó tin, anh ta không ngờ Tạ Hồng Mai đã nhìn thấy hết những điều này.  


“Anh nói, anh chỉ chơi đùa với tôi thôi mà? Anh nói Mục Uyển Đình mới là tình yêu đích thực của anh mà, anh nên đi tìm cô ta mới phải chứ, vì sao lại đến tìm tôi?”  


Tạ Hồng Mai chế nhạo nói.  


“Đúng rồi, ba tháng sau khi anh đi, hình như cô ta đã kết hôn với Lâm thiếu gia nhà họ Lâm rồi, cô ta không thể đợi anh nữa, nên anh mới tìm đến tôi à, xem ra tôi đúng là rẻ mạt thật”.  


Tạ Hồng Mai tự cười nhạo chính mình, lúc này sắc mặt của Bạch Thiếu Đình đã trở nên vô cùng khó coi, ngay cả đám người nhà họ Tạ cũng không biết nên nói gì, chuyện này đã tát bốp vào mặt bọn họ.  


Không ngờ, chuyện này vẫn còn có một quá khứ quanh co như vậy.  


“Anh xin lỗi em, Hồng Mai, đều là lỗi của anh, lúc đó anh còn quá trẻ, căn bản không có lựa chọn nào khác, Mục Uyển Đình cứ quấn lấy anh, anh thật sự hết cách, lại không nỡ làm tổn thương cô ấy, vì thế...”  


“Vì thế, tôi mới trở thành vật hi sinh, đúng, anh không sai, tôi cũng không nhìn nhầm anh, tôi vốn muốn cho anh một cơ hội, nhưng khi lần thứ hai tôi đến tìm anh, tối hôm đó chắc là đêm cuối cùng trước khi anh đi, anh ở quán bar ôm ấp ba cô gái ngoại quốc tóc vàng, chơi đùa vô cùng vui vẻ, tôi gọi cho anh bao nhiêu lần, anh đều không nhận, đến khi nhìn thấy cảnh đó, tôi mới tin, thì ra tôi có mắt như mù, ha ha ha”.  


Tiếng cười của Tạ Hồng Mai chứa đựng sự lạnh lùng lẫn chua xót, phải bị đè nén bao nhiêu năm mới có thể đau đớn và phẫn nộ đến thế?  


Chắc chắn bản thân không thể tưởng tượng được những gì Tạ Hồng Mai trải qua trong suốt mấy năm qua, lúc này, Tần Lâm chỉ muốn trân trọng cô, bảo vệ cô cẩn thận, không để cô chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.  


Sắc mặt của Bạch Thiếu Đình tối sầm lại, khó coi hơn cả gan heo, vẻ mặt đau khổ nhưng không thể phản bác, bởi vì những chuyện này đều là sự thật, bản thân anh ta cũng không thể phản bác, chỉ không ngờ Tạ Hồng Mai lại nhìn thấy hết những chuyện này.  


Đen đủi, con mẹ nó, anh ta đúng là đen đủi quá!  


Nhưng lúc này, Bạch Thiếu Đình không tự trách quá nhiều, bởi nó đều đã trôi qua rất rất lâu rồi.  


“Xin lỗi, anh biết hiện giờ anh nói gì cũng vô ích, nhưng anh vẫn phải nói, năm đó quả thật anh không hiểu chuyện, nhưng anh nguyện ý dùng nửa đời còn lại để chăm sóc em, Tạ Hồng Mai hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, anh không muốn bản thân phải hối hận, càng không muốn em phải hối hận, chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, em nói gì anh cũng nghe theo”.  


Bạch Thiếu Đình trầm giọng nói.  


“Vậy thì từ bỏ thân phận thiếu gia nhà họ Bạch đi, từ bỏ tư cách kế thừa đi, anh có chịu không? Chắc chắn là không! Bởi vì trong mắt anh, phụ nữ chỉ như quần áo, sao có thể so với thân phận đại thiếu gia nhà họ Bạch chứ? Đừng níu kéo vô ích nữa, hai chúng ta đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa, bỏ qua cho tôi cũng là cho chính bản thân anh một cơ hội, Bạch Thiếu Đình, dù sao chúng ta cũng đã từng yêu nhau, tại sao cứ phải đi đến mức đường này chứ? Tôi đã tìm được tình yêu đích thực của mình rồi, từ nay về sau, tôi và anh Lâm sẽ sống hạnh phúc bên nhau, không cần người khác bận tâm, tôi chỉ hy vọng anh không đến làm phiền chúng tôi là được”.  


“Như vậy cả nhà đều vui”.  


Trong mắt Tạ Hồng Mai ánh lên một tia nhẹ nhõm, có một số thứ, bản thân nên buông xuống, nếu không sẽ khiến mọi người càng thêm khó xử.  


Chỉ khi buông xuống được, mới có thể trở nên vui vẻ.  


“Em chỉ có thể thuộc về anh!”  


Sắc mặt Bạch Thiếu Đình dần dần tối sầm lại, cuối cùng trở nên tức giận.  


Đây chính là bản chất đểu cáng của trai đểu à? Rõ ràng bản thân đã ngoại tình, lại còn bày ra dáng vẻ không chấp nhận.  


 

Advertisement
';
Advertisement