Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             Trái tim của Tần Lâm chùng xuống, sắc mặt khẽ thay đổi.  

             Là tiếng gọi của bố anh sao?  

             Ông ấy bảo anh mau chóng rời khỏi nơi này, ngay cả thực lực của ông ấy cũng không đủ để răn đe nơi này sao? Chẳng lẽ ông ấy đã gặp phải nguy hiểm?  

             Tần Lâm không có thời gian suy nghĩ, liền nhanh chóng xông vào con đường cuối hành lang đại điện. Lối đi không hề hẹp, nó rộng khoảng hơn một mét, nhưng sau khi Tần Lâm tiến vào sâu trong con đường thì cảm giác như tiến vào một đại điện thu nhỏ vậy, nhỏ hơn rất nhiều so với đại điện khi nãy, nhưng lại vô cùng tinh tế.  

             Tần Lâm còn nhìn thấy hai chiếc giường đá vô cùng lớn, trên giường có hai cỗ quan tài bạch ngọc.  

             Đúng vậy!  

             Chính là quan tài, mặc dù có hình bầu dục, trông không giống quan tài lắm, nhưng Tần Lâm có thể khẳng định, đây chính là quan tài. Xung quanh quan tài còn có hoa văn dày đặc, đẹp vô cùng, không biết những bông hoa kỳ lạ được điêu khắc tinh tế này là loại hoa gì.  

             Chiếc quan tài này không lớn lắm, cỡ bằng quan tài của loài người.  

             Trước khi Tần Lâm đến đây cũng đã tìm đọc không ít tài liệu về Tam Tinh Đôi, nhất là sau khi anh đến đây, phát hiện một số vật dụng thờ cúng và tượng người ở đây khác hoàn toàn so với con người, đôi mắt lồi ra ngoài, thân hình cao lớn, nếu đây là biểu tượng của nền văn minh Tam Tinh Đôi thì e là bọn họ và loài người chắc chắn không giống nhau hoàn toàn.  

             Người Atlantis gần như vẫn có những đặc điểm ngoại hình giống với con người, duy chỉ thân hình bọn họ cao lớn, khỏe mạnh hơn một chút. Nhưng những bức tượng Tam Tinh Đôi ở đây khác hoàn toàn so với con người.  

             “Rầm rầm…”  

             “Rầm rầm rầm…”  

             Lúc này, trong chiếc quan tài bạch ngọc bỗng rung lắc mạnh, dường như có người nằm bên trong quan tài không ngừng vùng vẫy, gõ mạnh vào nắp quan tài.  

             “Con trai! Mau đi đi, mau chóng rời khỏi đây!”  

             Giọng nói của Tần Trì lại vang lên bên tai Tần Lâm, sắc mặt Tần Lâm khẽ thay đổi, bước đi như bay xông tới cỗ quan tài bạch ngọc.  

             Nhưng Tần Lâm có đẩy cỡ nào cũng không thể mở được nắp quan tài ra, thế nhưng bên trong quan tài vẫn không ngừng giãy dụa.  

             “Con sẽ không để bố chết ở đây”.  

             Tần Lâm trầm giọng nói.  

             Tần Lâm đã cố hết sức mà không thể đẩy được nắp cỗ quan tài bạch ngọc này, nhưng lúc này, Tần Lâm cũng không quan tâm được nhiều như thế, anh búng tay một cái, kiếm Thất Tinh hiện ra!  

             Tần Lâm cầm Thất Tinh Long Uyên, vung lên chém mạnh vào chiếc quan tài bạch ngọc, ngay sau đó, quan tài bạch ngọc lập tức bị Tần Lâm chém thành hai nửa.  

             Tần Lâm nhanh chóng đẩy nắp quan tài ra, lúc này, bố anh đang bị trói bên trong quan tài, sắc mặt tái nhợt.  

             “Bố không sao chứ?”  

             Tần Lâm thấy cơ thể bố anh đang bị quấn chặt bằng dây tơ màu trắng, chỉ có khuôn mặt là lộ ra ngoài.  

             “Bố không sao, sao con không nghe lời vậy con trai, mau đi đi, nơi này quá tà ác”.   

             Sắc mặt Tần Trì u ám, tức giận nói.  

             Tần Lâm cũng không nói nhiều, nhanh chóng cắt đứt dây tơ trên người Tần Trì, thế nhưng vô cùng khó khăn bởi sợi dây tơ này cực kì chắc chắn, giống như sợi dây gai vậy, càng giãy dụa càng siết chặt hơn, không biết làm từ vật liệu gì, chẳng trách ngay cả với thực lực của Tần Trì cũng không thể thoát ra.  

             Đúng lúc này, toàn bộ cung điện bắt đầu rung lên, lối đi kia bỗng chốc bị cánh cửa đá từ trên trời từ từ rơi xuống chuẩn bị bịt lại.  

             “Mau! Chạy mau! Mặc kệ bố!”  

             Tần Lâm không quan tâm đến lời của Tần Trì, mà gắng sức dùng Thất Tinh Long Uyên chặt đứt sợ dây tơ, lúc này, cửa đá đã hoàn toàn sập xuống, bịt kín toàn bộ đại điện.  

             “Hồ đồ! Con đúng là hồ đồ! Con làm vậy có khác nào chui vào chỗ chết?”  

             Tần Trì chỉ vào Tần Lâm nói với dáng vẻ tiếc hận, hiện giờ hai bọn họ đã bị nhốt trong đây rồi, như vậy chẳng phải đã hết cách rồi sao?  

             Trái tim Tần Lâm trùng xuống, nhìn sang Tần Trì, anh chắc chắn không hề hối hận khi làm như vậy.  

             “Sao bố lại bị nhốt ở đây? Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào vẫn còn có dấu tích tồn tại của Tam Tinh Đôi sao?”  

             Ánh mắt Tần Lâm nhìn chằm chằm vào bố mình.  

             “Con vẫn có tâm trạng quan tâm đến điều này à, còn không không mau nghĩ cách thoát ra khỏi đây đi”.  

             

Advertisement
';
Advertisement