Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             "Thế anh không làm hại tôi sao?”  

             Địch Luân Á sửng sốt, không ngờ Tần Lâm suốt ngày dọa mình lại thật sự không muốn làm tổn thương cô.  

             Nhưng lúc này cô lại càng cảm thấy phiền muộn, tuy lúc đầu cô thật sự muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ lại lấy ân báo oán như vậy, thật sự khiến cho Địch Luân Á có chút khó tin.  

             "Cô nói xem? Nếu không thì cô cho rằng mình có thể sống đến bây giờ hay sao?"  

             Tần Lâm cười nói.  

             Địch Luân Á đỏ mặt, tỏ ra vô cùng ngại ngùng, nhưng cảm xúc trong lòng cô đang hết sức lẫn lộn, không biết phải làm sao.  

             "Tại sao giữa các nền văn minh lại không thể cùng tồn tại trong hòa bình? Tại sao chúng ta phải chiến đấu một sống một còn, không chết không thôi hả?"  

             "Bởi vì trên thế giới này không có thứ gì hoàn toàn đúng hoặc hoàn toàn sai, họ có tín ngưỡng của họ, còn chúng tôi có sự theo đuổi của riêng mình. Nếu bắt buộc phải dung hòa thì chỉ làm tổn thương cả hai bên mà thôi, vậy nên không có gì hưng thịnh mà không suy tàn. Những gì chúng tôi đang bảo vệ chỉ là quê hương của chính chúng tôi”.  

             Tần Trì nói một cách điềm đạm, Địch Luân Á không phải người không biết đúng sai, ít nhất cô vẫn biết phân biệt điều đó.  

             "Có lẽ, người Tam Tinh chúng tôi đã sai rồi, có lẽ, thế giới đáng ra phải tốt hơn một chút”.  

             Địch Luân Á nhẹ nhàng nói, nhưng cô biết bố mẹ cô sẽ không đồng ý, ít nhất bọn họ sẽ không bao giờ có thể chung sống hòa bình với nhau.  

             "Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?"  

             Tần Lâm nhìn sang Tần Trì.  

             "Đi tìm bọn họ, trận chiến này còn lâu mới kết thúc, nếu cứ để người Tam Tinh tiếp tục phát triển thì sẽ không kịp đâu, người cuối cùng phải gánh chịu hậu quả sẽ chính là chúng ta. Trái đất không thể gặp bất kỳ nguy hiểm nào được, người Tam Tinh vô cùng mạnh mẽ, còn hơn cả người Atlantis”.  

             Tần Trì nghiêm mặt nói, ông không phải người bắn tiếng đe dọa, mục đích của người Tam Tinh chính là chiếm toàn bộ trái đất và biến nơi đây thành thuộc địa của bọn họ, để người của bọn họ xuất hiện trên hành tinh của chúng ta.  

             Atlantis vốn là con người trên trái đất, bọn họ muốn hoàn thành quá trình biến đổi và để sự rực rỡ của Atlantis tỏa sáng trên trái đất một lần nữa, hai bên hoàn toàn không giống nhau.  

             Điều đáng sợ là năm đó người Tam Tinh thực sự đã hợp sức với người Atlantis, nhưng họ không biết rằng chính mình lại đang bảo hổ lột da.   

             Cho dù bây giờ Tần Trì cũng sẽ tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội.  

             Giữa bọn họ mà nói, chỉ có một bên có thể tồn tại, không chết thì không ngừng!  

             Atlantis cũng vậy, họ không thể dung thứ cho nền văn minh nhân loại mới phất được, và nền văn minh nhân loại cũng không thể dung thứ cho bọn họ.  

             “Được!”  

             Tần Lâm cho rằng lời nói của bố Tần Trì chắc chắn không thể nghi ngờ được, anh hiểu rõ điểm này hơn ai hết, Tần Trì cũng là người hiểu rõ người Atlantis và người Tam Tinh nhất.  

             "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"  

             Tạ Hồng Mai hỏi.  

             "Tôi sẽ đưa mọi người đến đó, mặc dù tôi biết mọi người có những mục tiêu khác nhau, nhưng tôi hy vọng các người có thể để cho chúng tôi một con đường sống”.  

             Địch Luân Á nhìn về phía Tần Lâm và Tần Trì.  

             Lời cầu xin của một đứa trẻ khiến cho Tần Lâm không có lý do gì để từ chối, đôi mắt nhỏ đáng thương của Địch Luân Á không thôi nhấp nháy, bởi vì cô không biết bố mẹ mình sẽ phải đối mặt với một trận chiến như thế nào, thực lực của Tần Lâm và Tần Trì cũng không phải tầm thường.  

             "Tôi chỉ hy vọng cuộc chiến giữa mọi người có thể kết thúc”.  

             Đó chỉ là hy vọng đơn giản của Địch Luân Á, không hề có chút tạp niệm nào.  

             "Đây chính là điều mà tôi hy vọng, nhưng bố mẹ cô và những người đã chờ đợi hàng ngàn năm, bọn họ mới là người không muốn nhất, nếu họ dừng chiến tranh thì tôi cũng sẽ không giết người vô tội, nhưng nếu bọn họ nhất quyết đối đầu với nền văn minh nhân loại thì chúng tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua”.  

             Ánh mắt Tần Lâm trở nên lạnh lùng.  

             Bốn mắt nhìn nhau, Địch Luân Á so với Tần Lâm thì càng hiểu rõ hơn cả, trận chiến này khó kết thúc như thế nào, việc này còn khó hơn lên trời, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì cô sẽ không bao giờ từ bỏ.  

             

Advertisement
';
Advertisement