Tô Văn Kỳ hít sâu một hơi mới bình tĩnh trở lại.
Không biết ai lại đi gây chuyện với cô, lúc trước Tần Lâm hỏi nhưng cô vờ như không nghe thấy, đương nhiên anh sẽ không biết đó là Vương Tử.
Nhưng Tần Lâm lại ghim mối thù này.
Vốn là một nhân vật nhỏ bé, Tần Lâm đã không muốn để ý đến, nhưng vì anh ta dùng thủ đoạn bỉ ổi này nên cũng đừng trách tại sao Tần Lâm nổi giận.
Hai người lên tới đỉnh núi, ngắm nhìn toàn bộ Đông Hải, Tô Văn Kỳ cũng đã quên đi chuyện không vui lúc nãy, tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
Một cơn gió thổi qua, thoang thoảng mùi mơ.
“Tôi thích nơi này nhất, nhưng tiếc là nó vẫn chưa được phát triển, nếu trong tương lai có thì tôi sẽ được qua đêm ở đây rồi, thật tuyệt vời”.
Tần Lâm mỉm cười, phong cảnh ở đây quả thực rất đẹp, nhưng so với núi Hiên Viên của sư phụ thì còn kém xa.
Tô Văn Kỳ và Tần Lâm ngồi lên một tảng đá, ngắm nhìn Đông Hải về đêm, gió thổi nhẹ kèm theo mùi thơm của mơ, tạo cảm giác vô cùng yên tĩnh và thư thái.
Tô Văn Kỳ khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tần Lâm.
“Cho tôi mượn vai anh một chút”.
Gió hiu hiu thổi, Tô Văn Kỳ dần nhắm mắt lại.
Ở một thành phố đông đúc và bận rộn thế này, cô rất hiếm khi có cảm giác thư thái dễ chịu như vậy.
Vài phút sau, Tô Văn Kỳ đột nhiên mở mắt ra.
“Tôi có cảm hứng rồi, sẽ có một ca khúc mới”.
Nói xong, Tô Văn Kỳ đứng dậy, từ trên đỉnh núi nhìn cảnh vật phía dưới, cô bắt đầu hát.
“Nắng xuân ấm áp, đêm rộn rã tiếng cười”.
“Em và anh gặp nhau ở gốc cây dưới bầu trời đầy sao, trong làn gió lạnh, nhưng lòng ấm áp”.
“...”
Không nhạc đệm, không hòa âm, duy chỉ có một mình Tô Văn Kỳ đứng trên đỉnh núi ‘tỏa sáng’.
Âm thanh lảnh lót, nhẹ nhàng du dương, đồng hành cùng các vì sao tỏa sáng trên bầu trời.
Sau khi hát được vài câu, Tô Văn Kỳ dang hai tay ra, nhẹ nhàng xoay người, nhảy múa một cách uyển chuyển.
Quả thực rất đẹp.
Một lúc sau, Tô Văn Kỳ kết thúc bài hát, cô có chút hưng phấn nhìn Tần Lâm rồi nói.
“Anh thấy thế nào, hay không?”
Tần Lâm gật đầu: “Không tệ chút nào”.
Tô Văn Kỳ rất vui khi được Tần Lâm khen.
Lần trước ở nhà anh, Tô Văn Kỳ đã hát ngâm ca khúc nổi tiếng của cô, nhưng Tần Lâm chỉ trả lời một câu ‘cũng tạm’, điều này cho thấy anh khá kén chọn.
Bây giờ nói ‘không tệ’ đã là một lời khen đối với cô rồi.
“Thật tuyệt, buổi hòa nhạc sẽ có ca khúc mới này”.
Tô Văn Kỳ hết sức phấn khởi, giống hệt một cô bé vừa được mua búp bê cho, reo lên vui mừng.
“Này, đầu gỗ, đi hái mơ với tôi đi!”
Nói xong, Tô Văn Kỳ quay lưng đi xuống núi.
Tần Lâm sờ mũi, có chút bất lực.
Đầu gỗ?
...
Tô Văn Kỳ vô cùng hạnh phúc, mỗi lần đi tìm Tần Lâm đều rất vui, lần này viết một ca khúc tâm đắc mới, cô rất nóng lòng để quay về để chuẩn bị phát hành.
Ở núi Thanh Mai làm mấy trò ‘điên cuồng’ cả đêm, sức chiến đấu của người con gái này thực sự đáng kinh ngạc, sau khi Tần Lâm xuống núi rồi đưa cô trở về, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi của Đường Mẫn.
“Dì Hai?”
“Tiểu Lâm à, trưa cháu có rảnh không, ghé nhà dì Hai một lát nhé”.
“Dạ được, vậy lát nữa cháu ghé”.
Lâm Nguyệt Dao đã không liên lạc với Tần Lâm kể từ lần cuối cùng giúp anh tìm việc, mặc dù giữa họ có một số hiểu lầm, nhưng dù sao gia đình dì Hai vẫn luôn đối xử với anh rất tốt.
Nhà họ Tần đã mất, người thân cũng chỉ còn lại mấy người, đương nhiên anh sẽ thường xuyên đi thăm dì Hai.
Sau khi cúp máy, Lâm Nguyệt Dao có chút cạn lời.
“Mẹ, chẳng phải chúng ta ăn trưa với người khác sao, tại sao mẹ lại gọi Tần Lâm đến?”