Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             Trong lòng Tần Lâm luôn thầm nghĩ đến sư phụ Diệp Hiên Viên, anh chạy một mạch đến nhà họ Diệp.  

             Khi anh đến nhà họ Diệp, trong sân lớn không có lấy một ai, cả vườn hoa rộng ngàn mét vuông lặng như tờ, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.  

             Nhà họ Diệp vô cùng hoa lệ, kiến trúc cổ kính, vừa nhìn là biết có lịch sử cả trăm năm.  

             Tần Lâm cẩn thận nhìn xung quanh.  

             Đột nhiên hai cánh cửa của đại điện trước sân mở ra, một ông già tóc dài toán loạn, cả người đầy máu xuất hiện trước mặt Tần Lâm.  

             Lúc này, trong mắt của Tần Lâm tràn đầy lửa giận.  

             Người kia không phải ai khác mà chính là sư phụ, bây giờ sư phụ bị thương đến vậy, cơ thể đầy vết thương, tóc dài toán loạn, trong mắt lóe lên sự đau đớn và tuyệt vọng.  

             "Đồ đệ..."  

             Diệp Hiên Viên nhìn thấy Tần Lâm liền nhíu mày, lầm bầm nói, ông cụ không ngờ Tần Lâm lại tới.  

             Tần Lâm không ngờ, sư phụ sẽ bị đánh thê thảm như vậy, hơn nữa vết thương trên cơ thể ông không nhẹ, mặc dù sư phụ còn sống, nhưng rốt cuộc là ai mới có thể khiến sư phụ bị thương?  

             "Là ai?"  

             "Là ai!!!"  

             Tần Lâm hét lên, ánh mắt trầm xuống.  

             Anh phải báo thù cho sư phụ, dù là ai thì đều phải trả giá!  

             Năm đó mình trở thành trẻ mồ côi, cùng lên núi học nghệ với sư phụ, tình cảm nhiều năm còn sâu đậm hơn cha ruột, không ai biết địa vị của Diệp Hiên Viên trong lòng Tần Lâm cao chừng nào.  

             Anh nắm chặt nắm đấm, hét lớn, không nỡ nhìn sư phụ bị thương nặng.  

             Diệp Hiên Viên mỉm cười, dường như thoải mái hơn nhiều, không biết vì sao, ông lại cảm thấy thỏa mãn, có đồ đệ như này thì còn cầu gì nữa?  

             Chỉ tiếc là mình đã hại Tần Lâm rồi.  

             Con không nên đến đây, đồ đệ.  

             Tần Lâm gào thét nói.  

             "Sư phụ, nói cho con biết là ai, con nhất định sẽ giết hắn!"  

             Lúc này Diệp Hiên Viên vô cùng vui vẻ, yên tâm, vì đồ đệ của ông trò giỏi hơn thầy, Tần Lâm bây giờ đã không còn là Tần Lâm của ngày xưa nữa, cho dù là ông thì cũng không phải đối thủ của anh. Chính vì vậy ông mới cảm thấy lo lắng thay cho Tần Lâm, những người đó không rõ lai lịch, hơn nữa còn ghét cay ghét đắng Tần Lâm.  

             "Con không nên đến đây Tần Lâm, năm xưa khi xuống núi, ta bảo con phải tu tâm để tránh phân tâm, không ngờ hôm nay sư đồ chúng ta vẫn có cơ hội gặp nhau, hơn nữa lại gặp nhau trong cảnh này".  

             Diệp Hiên Viên lắc đầu, ông lão thần tiên tiên phong đạo cốt năm xưa cũng đâu còn phong phạm năm xưa nữa, ông bây giờ chỉ là một ông lão bình thường mà thôi, là một người bị nhà họ Diệp vứt bỏ.  

             Nhà họ Diệp bây giờ sợ bóng sợ gió, nguy cơ tứ phía, Diệp Hiên Viên hy vọng Tần Lâm sẽ không bao giờ đến nơi này.  

             "Có vẻ như, Diệp Hiên Viên dạy dỗ được một đồ đệ tốt nhỉ, khiến cho người ta hâm mộ ghê, tao cũng không ngờ, ông ta lại dễ gục đến thế, mới có vài chiêu mà đã bị đánh đến mức này, lại nhiều tuổi như vậy, tao cũng là người yêu trẻ kính già, thấy ông ta sắp không chịu được nữa nên tao liền dừng tay, trong lòng nghĩ nếu như có thể đấu một trận với đồ đệ của ông ta thì chắc vui lắm. Mày nói xem tao

 

Advertisement
';
Advertisement