Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             “Ha ha ha, được vậy thì tốt quá, vậy tôi phải chúc mừng ông trước rồi”.  

             Sắc mặt Bạch Phàm âm u, hai người cũng đã âm thầm đấu đá nhau nhiều năm, nếu lần này Diệp Long Xuyên đánh thắng Tần Lâm thì Bạch Phàm chắc chắn sẽ rất mất mặt.  

             Mặc dù ông già là người họ Bạch, nhưng cũng rất vui khi thấy đám con cháu thế hệ trẻ ganh đua nhau, chỉ cần không động chạm đến lợi ích và danh tiếng gia tộc là được, thế thì ông ta sẽ không ra tay ngăn cản.  

             Lần này nếu không phải Bạch Phàm nhờ vả, thì ông ta đã sớm lui về ở ẩn rồi, tất nhiên sẽ không thể ra mặt lần nữa.  

             Thế lực của nhà họ Bạch ở thủ đô hiện tại gần như là không có đối thủ, không có mấy người có thể xúc phạm đến thể diện nhà họ Bạch.  

             Tần Lâm này chính là một trong số ít đó, tên này sẽ phải biến mất khỏi thế giới này.  

             “Đó là đương nhiên”.  

             Diệp Long Xuyên từng bước tiến lại gần Tần Lâm giữa hai người giống như trải qua muôn ngàn sông núi, bốn mắt nhìn nhau, ý trí chiến đấu dâng cao.  

             “Tần Lâm, con phải cẩn thận đó”.  

             Diệp Hiên Viên không dám chắc chắn về thực lực của Tần Lâm hiện tại, dù sao thì khi hai người tạm biệt, thực lực của Tần Lâm vẫn chưa mạnh lắm, mặc dù trong khoảng thời gian này thực lực của anh đã tăng vọt, nhưng muốn đánh thắng Diệp Long Xuyên có lẽ cũng không đơn giản như vậy.  

             Với thực lực của Diệp Long Xuyên hiện tại, ngay cả ông ấy cũng đã không phải là đối thủ nữa, có thể biết được tên này đáng sợ cỡ nào.   

             Tần Lâm là đệ tử ông ấy tự hào nhất, trong trận chiến này, Diệp Hiên Viên lo lắng hơn ai hết.  

             “Sư phụ yên tâm, người phải chịu ấm ức, con sẽ đòi lại bọn chúng gấp đôi”.  

             Tần Lâm mỉm cười, đối mặt trực diện với Diệp Long Xuyên, bầu không khí vô cùng căng thẳng.  

             “Bớt nói nhảm, ra tay đi, tao sợ chút nữa mày sẽ không có cơ hội nói chuyện đâu”.  

             Diệp Long Xuyên nói.  

             “Thế à? Ông đã đánh gía bản thân quá cao rồi, chút nữa đừng thua quá thảm hại, hèn mọn kêu gào đấy, người giúp sư môn thanh lý môn hộ nên là tôi mới đúng”.   

             Tần Lâm chậm rãi nói từng câu từng chữ.  

             “Ông căn bản không xứng làm đệ tử sư phụ. Nhà họ Diệp các người đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt”.  

             “Mày dám! Hôm nay tao không giết mày, thề không phải người!”  

             Diệp Long Xuyên gầm lên một tiếng rồi xông lên, ép đến chỗ Tần Lâm, nếu ông đã không biết tốt xấu như thế, vậy tôi chỉ có thể tiễn ông xuống địa ngục thôi.  

             Người nhà họ Bạch và người nhà họ Diệp đều đang đứng xem, vì thế Diệp Long Xuyên đang cảm thấy vô cùng hưng phấn, chỉ được thành công, không được phép thất bại!  

             Đến cả Bạch Phàm cũng phải thua Tần Lâm nên Diệp Long Xuyên không hề coi thường Tần Lâm, thực lực của người này rất có thể là nằm giữa ông ta và Bạch Phàm, muốn đánh bại Tần Lâm bắt buộc phải đánh nhanh thế mạnh mới được!  

             Đây là trận chiến trên sân nhà của ông ta, Diệp Long Xuyên vô cùng tự tin, một tên vô danh tiểu tốt như Tần Lâm mà cũng dám đến thủ đô hống hách? Nhất định phải để cho anh có đến mà không có về, chết không chỗ chôn!  

             Từng cú đấm vung ra, khí thế của Diệp Long Xuyên mạnh mẽ như hổ, trời đất rung chuyển, hai chân tung bay, tấn công mạnh mẽ, bá khí ngất trời.  

             “ Tên Diệp Long Xuyên này xem ra cũng có chút bản lĩnh, chú ba, ông ta thật sự đã vượt qua chú rồi ạ?”  

             Bạch Thiếu Đình chớp mắt, nhìn sang chú ba bên cạnh.  

             “Đợi mà xem”.  

             Bạch Phàm nở một nụ cười ẩn ý, tựa như có như không, lúc này trận chiến đã bắt đầu, bóng dáng của Tần Lâm và Diệp Long Xuyên giao vào nhau.  

             Ánh mắt Tần Lâm hừng hực như lửa lại lạnh lẽo như băng, trong lòng anh đã nổi lên sát ý với Diệp Long Xuyên. Gương mặt già nua của sư phụ tràn đầy lo lắng, sự căng thẳng trong đáy mắt hiện rõ mồn một, anh tuyệt đối không thể để sư phụ lo lắng được.  

             Hơn nữa, tên Diệp Long Xuyên này chẳng những không có ơn không báo mà còn vô lễ với người lớn, loại người không biết lý lẽ, không biết tôn sư trọng đạo này, sống cũng vô dụng!  

             Chính ông ta đã xúc phạm đến sư phụ anh, khiến người vô cùng đau lòng, sư phụ vất vả dạy dỗ ông ta nhưng cuối cùng lại nuôi phải một kẻ vô ơn, điều này đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim sư phụ, hơn nữa tên này lại còn là con cháu của người, đây mới là điều khiến ông ấy đau lòng nhất.  

             Bản thân ông ấy đã bỏ ra toàn bộ tâm sức nhưng nhà họ Diệp lại vứt ông ra xa, không coi ông là người nhà họ Diệp.  

             Trong mắt Tần Lâm, sự tự giễu của Diệp Hiên Viên đau buồn biết bao. Một ông lão sống hơn trăn năm từ lâu đã không còn cảm thấy vui buồn, nhưng giờ lại bị đám người nhà họ Diệp làm cho tan nát cõi lòng.  

             

Advertisement
';
Advertisement