Sau khi Tần Lâm rời đi, vẻ mặt của Thương Lộc liền trở nên vô cùng nghiêm túc, ông ta biết Tần Trì làm như vậy ắt hẳn là có ý riêng, nhưng bây giờ chính là thời điểm, đối với Tần Lâm mà nói thì đó là một cơ hội rất tốt để trải nghiệm.  

             Nhưng một khi đã đi đến phái Côn Luân thì anh sẽ mất rất nhiều thời gian và cơ hội.  

             "Anh làm như vậy thực sự đúng sao? Anh có chắc cậu ấy có thể đạt được đến trình độ của anh không?”  

             Thương Lộc nghiêm nghị nói.  

             "Trình độ của tôi? Ha ha ha, tôi có trình độ gì đâu chứ”.  

             Tần Trì lắc đầu cười khổ.  

             "Vậy mà anh vẫn muốn để cậu ấy gia nhập vào Côn Luân lúc này sao, chẳng phải mục đích là để cậu ấy tránh xa nguy hiểm ư? Bây giờ đã có một số nền văn minh lớn bắt đầu rục rịch rồi, các thế lực trên thế giới cũng đang hành động âm thầm, thế nhưng sức mạnh của Tần Lâm vẫn chưa đạt đến mức độc nhất trên thế giới, ít nhất là vẫn chưa có khí phách ngang tàng như anh”.   

             Thương Lộc nghiêm túc nói.  

             "Anh chỉ nói đúng một nửa mà thôi”.  

             Tần Trì đưa mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt trở nên phức tạp.  

             "Chẳng lẽ những gì tôi nói không đúng sao? Anh làm như vậy chẳng khác nào đang bảo cậu ấy từ bỏ sự nghiệp khi đang ở đỉnh vinh quang đấy ư? Bây giờ cả thế giới đều đang tìm kiếm vật tổ tận thế, đều đang tìm kiếm hai người, nếu không phải Hoa Hạ đang nước sôi lửa bỏng thì những tên đó cũng không dám tới đây làm phiền đâu, sợ rằng sau này Hoa Hạ sẽ trở thành chiến trường thế giới thực sự. Còn lúc này Tần Lâm lại lựa chọn đi Côn Luân, theo tôi thấy thì anh đã quá nuông chiều cậu ấy rồi, anh muốn cậu ấy có cuộc sống an nhàn hơn và trút bỏ hết mọi trách nhiệm rồi tự mình gánh lấy nó”.  

             Thương Lộc thở dài.  

             "Anh cho rằng tôi hẹp hòi như vậy sao?"  

             Tần Trì cười khẩy.  

             "Anh nói đúng, bây giờ cả thế giới đều đang tìm kiếm vật tổ tận thế, tất cả đều muốn có được nó, hơn nữa chúng ta còn đang ở trung tâm của vòng xoáy, Hoa Hạ có khả năng sẽ trở thành chiến trường cho tất cả các bên tranh giành trong tương lai, nhưng tôi không biết khi nào đến mà thôi. Nhưng bây giờ tôi cũng đâu phải để nó đi hưởng phúc, tôi chỉ muốn tôi luyện nó, để có thể đương đầu với hoàn cảnh hiện tại, tôi hy vọng nó sẽ trở thành một người thống trị thực sự, đến lúc đó sẽ không có những chiến trường toàn thuốc súng như vậy nữa, cũng không bị người khác sai khiến”.  

             "Côn Luân bây giờ đối với Tần Lâm còn nguy hiểm hơn, anh đã quên lúc đầu tôi đã xúc phạm bao nhiêu người ở Côn Luân sao? Con trai tôi đến đó chắc chắn sẽ bị mọi người nhắm tới, hơn nữa còn sẽ bị mọi người bất mãn công kích. Vậy nên chuyến đi Côn Luân lần này chính là thử thách lớn nhất trong cuộc đời của nó”.  

             Tần Trì nhìn sang Thương Lộc, lúc này ông ta mới sững ra, ánh mắt thoáng mơ hồ.  

             "Xấu xa thật, đó là con ruột của anh đấy? Anh không sợ cậu ấy sẽ không thể rời khỏi núi Côn Luân hay sao? Thậm chí còn có thể chết ở đó”.  

             Thương Lộc cười nói.  

             "Tôi có niềm tin nó còn mạnh hơn cả tôi”.  

             Tần Trì nói một cách chắc chắn, nhưng không ai biết ông đang nghĩ gì, Thương Lộc biết lần này Tần Lâm đi có khi còn nguy hiểm hơn việc anh tham gia vào trận chiến tranh giành vật tổ tận thế này.  

             Tần Trì khi đó ngang ngược như thế nào, ở núi Côn Luân không ai có thể trị được Tần Trì ngoại trừ trưởng giáo, có thể nói cả núi Côn Luân đều đang trong tình trạng bất ổn, Tần Trì đã đắc tội với rất nhiều người.  

             Lúc này con trai của Tần Lâm đi thì không cần nghĩ cũng biết những người đó nhất định sẽ tính hết mọi thù hằn lên đầu Tần Lâm, đây mới chính là ý định thực sự của Tần Trì, ông muốn để Tần Lâm phải trải qua hết tất cả thì mới có thể thực sự trưởng thành.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement