Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             Tần Trì không làm gì bôi xấu bọn họ, đệ tử đi ra khỏi Côn Luân đến nay đều là người có thể làm bá chủ một phương.  

             Dương Chí vô cùng vui, năm đó sư phụ ngăn cản Tần Trì xuống núi, vì không muốn một mầm mống tốt như vậy bị tiêu diệt. Tần Trì vốn có thể đạt đến tầm cao mới, nhưng ông ấy vẫn vì trách nhiệm và lý tưởng của mình mà rời khỏi núi Côn Luân.  

             Tất cả điều này, không thể không nói đều là số phận, hai mươi năm sau, Tần Trì mặc dù không trở lại nhưng ông ấy lại đưa con trai của mình đến, cũng là một hạt giống tốt đến học võ.  

             Chỉ mong những tâm nguyện mà năm đó bố anh chưa hoàn thành, bây giờ Tần Lâm sẽ không để ông thất vọng!  

             "Được rồi, con đi xuống đi, ta sẽ gọi sư huynh của con đến sắp xếp cho con".  

             Sau khi rời khỏi đại điện, không bao lâu sau, chắc chỉ bằng thời uống một chén trà, một anh thanh niên vóc dáng cao gầy, khoảng chừng ba mươi tuổi đi về phía anh.  

             Người này trông có vẻ chẳng có gì là xuất sắc, nhưng khí tức trên người anh ta lại rất tự nhiên, hơn nữa vô cùng hài hòa, ánh mắt sắt bén như dao khiến cho người ta cảm thấy ngang ngược.  

             Người này không đơn giản!  

             "Tần Lâm đúng không? Sư phụ đã nói với huynh rồi, đệ đi với huynh, huynh là nhị sư huynh của đệ Lâm Trung Nghĩa, từ nay về sau, đệ có chuyện gì có thể tìm huynh, khoảng thời gian này đệ cứ nghỉ ngơi ở Côn Luân. Trông đệ có vẻ có thực lực không tầm thường, hơn nữa nghe nói còn là con trai của ngũ sư thúc, có vẻ như cũng có chuẩn bị mới đến đây, xuất thân tốt, căn cơ tốt".  

             Lâm Trung Nghĩa vỗ vai Tần Lâm, cười nói, cái vỗ vai này đã khiến Tần Lâm ước lượng được thực lực của anh ta.  

             Tần Lâm gật đầu, bình tĩnh tỉnh bơ, Lâm Trung Nghĩa cũng rất kinh ngạc, tên này có bản lĩnh đấy.  

             Tần Lâm gật đầu.  

             "Nhị sư huynh thật lễ độ".  

             Hai người đi xuống bên dưới đại điện, bên dưới một khe núi khác, nơi này cách điện Côn Luân rất xa nhưng xung quanh cách mỗi trăm thước đều có sơn động, cũng là nơi các sư huynh sư đệ nghỉ ngơi, sau này chắc anh cũng thường xuyên ở lại đây.  

             "Côn Luân chúng ta có tổng cộng hơn trăm người, tám vị sư thúc, thực ra là chín vị, có điều bố đệ không ở lại Côn Luân nên chỉ có bát mạch, mỗi mạch đều là cao thủ, đừng coi thường bọn họ, hơn nữa mỗi vị sư thúc đều có phương pháp dạy dỗ, phương pháp tu luyện riêng, đệ không thể khinh thường ai, lời của sư phụ chính là lệnh, nhất định phải phục tùng, chỉ cần tu luyện thành công, Côn Luân sẽ không để đệ mai một, nếu như có thể nhận được sự chỉ dạy của sư tổ thì đúng phúc ba đời".  

             Lâm Trung Nghĩa nói một tràng, Tần Lâm cũng vui vẻ nghe.  

             "Từ ngày mai, huynh sẽ tiếp đón đệ, đệ tu luyện với huynh đi, ha ha ha".  

             Lâm Trung Nghĩa lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình, trông hoàn toàn không giống người tự cao tự đại, chẳng trách sư phụ lại sắp xếp anh ta tiếp đón Tần Lâm, nếu như mà để một tên kiêu căng đến thì đúng là vui rồi.  

             Nếu đã đến đây thì phải yên tâm mà ở đây, bây giờ anh cần bắt đầu lại khoảng thời gian tu luyện rồi.  

             Tần Lâm hỏi.  

             "Vậy sư đệ ở đâu?"  

             Lâm Trung Nghĩa nói.  

             "Ở đó, sư đệ tự đào một cái động riêng nhé".  

             Tôi tự đào một cái động?  

             Tần Lâm sững sờ, cười gượng, đây đúng là một chuyện không đơn giản, có vẻ như anh hết đường thoát rồi.  

             Lâm Trung Nghĩa cười nói.  

             "Người đến núi Côn Luân học nghệ đều phải trải qua bước đầu tiên này, cũng là để sư đệ rèn luyện, đừng có khinh thường việc đào động, có nhiều người mất đến năm ngày bảy ngày, có người mất chục ngày nửa tháng, nhưng nó có thể rèn luyện tính kiên nhẫn của đệ. Nếu như sư đệ muốn dùng công cụ thì chỗ sư huynh có đấy".  

             

Advertisement
';
Advertisement