Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             "Sư đệ cũng coi như là nhân tài hiếm có rồi, lại còn dùng một thanh bảo kiếm chém ra hang động như vậy nữa, đúng là ngầu đét”.  

             Lâm Trung Nghĩa vừa vỗ vai Tần Lâm vừa nói, anh ta có dự cảm tên này nhất định sẽ gây nên sóng gió ở Côn Luân.  

             "Này, người mới, inh ỏi như vậy, bộ không muốn để cho người khác luyện tập à? Lại còn không biết chừng mực, muốn đánh nhau hay gì?"  

             "Đúng thế, tên nhóc cậu thật không biết chừng mực gì cả, quấy rầy chúng tôi tập luyện rồi đây này, biết không hả? Nhìn cái gì mà nhìn, nói cậu đấy”.  

             "Sao nào, không phục à? Bảo cậu nhỏ tiếng lại là đã nể mặt Lâm sư huynh rồi đấy, còn trừng mắt cái gì? Cậu nghĩ đây là địa bàn nhà cậu mua à? Muốn như thế nào cũng được hay sao, cậu làm ảnh hưởng bọn tôi đấy, bọn tôi không thể luyện tập được”.  

             "Nói đi, muốn bồi thường cho chúng tôi như thế nào, he he he. Nếu hôm nay không thể hiện chút thành ý thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây”.  

             "Lâm sư huynh, đây là người mới sao? Đến cả quy tắc còn không hiểu, anh phải dạy dỗ cậu ta thật tốt đó”.  

             Bảy thanh niên mặc áo trường bào màu lam trông vô cùng dữ tợn, mặt mày ai nấy đều hầm hầm.   

             Lâm Trung Nghĩa cũng nhíu mày, tỏ vẻ không vui, lúc nãy đào hang chắc chắn sẽ gây ra tiếng ồn ào, hơn nữa âm thanh còn rất lớn, chuyện này đúng là không thể làm gì được.  

             Nhưng bọn họ lại đến để gây sự, không đáng phải vậy chứ.  

             “Tần Lâm, tạm xin lỗi bọn họ đi, chuyện này coi như xong”.  

             Lâm Trung Nghĩa nhìn sang Tần Lâm.  

             Tần Lâm sững ra một lúc rồi lắc đầu.  

             “Tại sao đệ phải xin lỗi bọn họ? Đệ không làm gì sai, đã vậy còn lớn tiếng chẳng ra chút thể thống nào? Muốn đến dọa đệ à? Xin lỗi nhé, đệ không nhường đâu”.  

             Tần Lâm liền cười khẩy.  

             “Êy dô? Cũng ngông phết nhỉ, Lâm sư huynh, sư huynh cũng thấy rồi đấy, tụi tôi có phải đang gây chuyện hay không? Tên nhóc này đã làm ảnh hưởng đến việc luyện tập của chúng tôi, chúng tôi đến tìm cậu ta để nói lý, vậy mà lại còn muốn đánh chúng tôi nữa ư, cậu thật đúng là đệ tử tốt của đại sư bá đó”.  

             “Đúng thế, cậu cho rằng không ai xử được cậu sao? Thằng nhóc, có tin là tôi sẽ đánh cậu một trận tơi bời không?”  

             “Bây giờ mọi việc rất đơn giản, cậu đã làm phiền việc tập luyện của chúng tôi mà còn ngông cuồng không biết điều, cậu thật sự cho rằng Côn Luân là nhà của mình à?”  

             Tất cả mọi người đều giễu cợt Tần Lâm, ngay cả Lâm Trung Nghĩa ở cạnh cũng đành bất lực, vốn chỉ cần xin lỗi là xong, nhưng Tần Lâm lại nhất quyết không chịu, nếu như để chuyện này đến tai sư phụ thì sẽ khó coi mất.  

             “Kiếm của cậu không tệ nhỉ, thế này đi, mau đưa nó cho tôi thì mọi việc coi như không có gì, xem như cậu đã xin lỗi chúng tôi rồi. Nếu vậy thì chúng tôi sẽ có thể cho cậu một con đường sống”.  

             Một thanh niên tóc ngắn bước ra từ đám đông rồi nói với vẻ hợm hĩnh.  

             “Nhiếp Vân Hải, cậu đừng có quá đáng, chuyện này vốn không phải là chuyện lớn, bây giờ cậu còn muốn đòi kiếm của người ta nữa sao?”  

             Lâm Trung Nghĩa cau mày.  

             “Lâm sư huynh, chuyện này chắc không đến lượt sư huynh nói đâu nhỉ? Tên nhóc này là người mới, chẳng lẽ sư huynh cũng là người mới hay sao? Cậu ta làm phiền chúng tôi luyện tập nên chúng tôi mới không nhịn nổi, bây giờ bắt cậu ta xin lỗi mà còn ra vẻ thách thức như vậy ư? Có mỗi việc cúi đầu nhận lỗi mà cũng không dám, tôi thấy tính cách cậu ta chắc không thay đổi được đâu, vậy được thôi, thế thì mấy huynh đệ chúng ta giúp cậu ta đổi xem sao”.  

             “Sư huynh xem có được không? Lâm sư huynh”.  

             Ánh mắt

 

Advertisement
';
Advertisement