Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             "Không thể, đây rõ ràng là do tôi bắt được, dựa vào gì mà phải đưa cho cô? Cô là ai chứ, thật nực cười. Trời đất có thể làm chứng là do tôi bắt được, tự nhiên cô lại đến giành chim tuyết với tôi? Đừng có mơ, tôi đã canh nó ba ngày ba đêm rồi đấy”.  

             Tần Lâm khinh khỉnh nói.  

             Con chim tuyết này rõ ràng là do anh bắt được, người cô gái này cũng quá không biết xấu hổ rồi, không nói không rằng bèn nhảy ra đòi chim tuyết của anh, vậy mà coi được sao?  

             Tần Lâm không phải loại người dễ bị ức hiếp, huống chi chuyện này căn bản không phải lỗi của anh.  

             "Anh... anh thật vô lý!"  

             Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.  

             "Thật thú vị, rốt cuộc ai mới là người không nói lý ở đây? Cô nói con chim tuyết này là của cô sao, cô bắt được à? Bây giờ cô có cầm nó hay không?"  

             Tần Lâm lạnh lùng nhìn cô gái.  

             "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu anh không đưa cho tôi thì đừng trách tôi không khách khí”.  

             Cô gái trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Lâm.  

             Mặc dù lúc này ánh chiều tà hệt như màu máu, nhưng dù gì vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, Tần Lâm nhìn kĩ thì thấy người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ hung dữ cũng vô cùng đáng yêu, nhưng chỉ yêu thôi thì không có cái mà ăn, một mình anh phải chịu đói là quá đủ rồi, anh tuyệt đối sẽ không để cho ai có được con chim tuyết này.  

             "Sao nào, cô muốn dùng bạo lực à? Ê dô, tôi sợ lắm đấy, ở trong rừng rậm như thế này, có khi nào cô sẽ làm gì không đứng đắn với tôi hay không?"  

             Tần Lâm tỏ ra kinh ngạc, giả bộ sợ hãi.  

             "Chắc anh đến từ núi Côn Luân đúng không?"  

             Cô gái cười khẩy.  

             "Vậy thì sao, mà không thì sao? Thế cô là ai? Đêm dài như vậy, chắc là ra để hưởng lạc hả, ha ha ha”.    

             Tần Lâm cười phá lên, cô gái lập tức nổi điên, mặt mày tím tái.  

             "Tên dâm tặc, hôm nay bà sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, cho dù anh có là ai thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu”.  

             Cô gái từ từ tiến đến, ép sát Tần Lâm, sau lưng cầm một thanh trường đao, nó rất mảnh, dài hơn một mét, xem ra vô cùng sắc bén, khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh.  

             “Vụt...”  

             Cô gái múa đao chĩa thẳng về phía Tần Lâm, sát ý dâng trào.  

             "Chỉ vì một con chim tuyết mà cô lại muốn giết tôi à, này, phụ nữ như cô cũng quá hung ác rồi đó. Người xưa có câu, miệng rắn ở bụi tre xanh, kim độc của ong bắp cày, tuy độc nhưng vẫn không bằng lòng dạ đàn bà, xem ra là đúng thật đấy nhỉ”.  

             Tần Lâm xua tay nói, vẻ mặt đầy thất vọng.  

             "Đừng nói nhảm nữa, nếu hôm nay không đưa chim tuyết cho tôi thì anh nên chuẩn bị bỏ mạng lại đây đi. Hơn nữa anh dám gạ gẫm bà đây sao, nếu tôi không cho anh nếm thử mùi đao của tôi thì anh vẫn chưa biết sợ đâu nhỉ?"  

             Cô gái đã chuẩn bị xong xuôi, lưỡi đao sắc bén khiến người ta phải kinh sợ.  

             Tần Lâm có thể thấy được cô gái này không hề tầm thường, thanh đao trên tay cô cũng vô cùng sắc bén.  

             Lúc này cô chỉ thẳng vào anh, sát khí dâng trào, xem ra không phải là nói đùa, hơn nữa, nếu phụ nữ trở nên vô lý thì sẽ không ngại gì cả.  

             Khóe miệng Tần Lâm hơi nhếch lên, cô gái này thật sự đang rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chặt mình ra thành trăm nghìn khúc.  

             "Con gái mà đấm đấm giết giết là không tốt đâu, thế này đi, chim tuyết chia ra mỗi người một nửa, chắc tôi ăn cũng đủ rồi. Chẳng phải cô chỉ đang thèm con chim tuyết trong tay tôi hay sao? Phụ nữ thường thích vậy mà”.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement