Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             Tần Lâm và Lăng Dật Nhiên đi vào căn nhà gỗ nhỏ của cô, bên trong cũng toàn là thảo dược, nó đặt trên giá, vô cùng ngay ngắn, gọn gàng và ngăn nắp.  

             Xung quanh đều là sách liên quan đến dược liệu, trông có vẻ cổ, điều này khiến Tần Lâm rất kinh ngạc.  

             Phòng của thiếu nữ lại toàn dược liệu, có thể tượng tưởng được người này hiếu học thế nào, có thể làm bạn với dược liệu thì cũng biết cô nghiêm túc đến đâu rồi đấy.  

             Tần Lâm nhìn quanh một lần, chỗ ngủ bé vậy thôi, đây chắc là món ăn tinh thần duy nhất của cô ấy nhỉ.  

             "Tôi nghiền thuốc cho anh, anh ngồi đây một lúc đi".  

             Lăng Dật Nhiên nói, lấy ra mười mấy loại dược liệu trên kệ dược liệu, sau đó bắt đầu bài thành thuốc bột, rồi bắt đầu thoa lên vết thương cho Tần Lâm.  

             Có điều lúc cô nghiền dược liệu, anh chú ý tới cánh tay của cô vô cùng mất tự nhiên, khớp xương có vẻ đau đớn, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, cô không ngừng vỗ bả vai và đầu gối của mình.  

             Tim anh hơi run lên, có vẻ như đây là biểu hiện của hàn khí thấm sâu vào cơ thể, không ngờ ngay cả dược sư Côn Luân cũng phải chịu cơn đau như vậy, đúng là không dễ dàng.  

             Sau khi nghiền thuốc cho anh xong, có vẻ như mặt cô đầy vẻ đau đớn.  

             "Tôi bôi thuốc lên vết thương cho anh nhé".  

             Lăng Dật Nhiên cẩn thận lấy miếng vải băng bó trên người Tần Lâm xuống, đổ thuốc bột lên trên.  

             Cô làm rất cẩn thận sau đó băng bó cho Tần Lâm.  

             Tần Lâm cười nói.  

             "Cảm ơn tiểu sư thúc, cô không những xinh đẹp mà tay nghề còn rất giỏi nữa".  

             "Chỉ giỏi nịnh".  

             Lăng Dật Nhiên liếc nhìn Tần Lâm, trong lòng tràn ngập mật ngọt, cô gái nào mà chẳng thích được khen chứ?  

             Tần Lâm hỏi.  

             "Vai và đầu gối của cô đau lắm à?"  

             Lăng Dật Nhiên kinh ngạc nhìn Tần Lâm, không ngờ anh lại có thể nhận ra, đúng là quan sát tỉ mỉ thật.  

             "Sao anh biết? Anh nhìn mấy cái liền phát hiện ra à?"  

             Lăng Dật Nhiên không ngờ anh lại tinh mắt đến vậy, nếu là người thường thì chắc không phát hiện ra được đâu.  

             "Tôi cũng là bác sĩ".  

             Lời Tần Lâm khiến Lăng Dật Nhiên sững sờ, không ngờ Tần Lâm cũng là bác sĩ.  

             Lăng Dật Nhiên cười ha ha không ngừng.  

             "Ha ha ha, thật không vậy? Thế chúng ta cũng được coi là người cùng ngành nhỉ?"  

             "Bệnh trên người cô là bệnh kín, chắc cô mắc bệnh này mấy năm rồi. Nếu như tôi đoán không nhầm, chắc do cô thường xuyên đi ra ngoài hái thuốc nên bị. Mỗi đêm gió thổi, bệnh của cô lại càng nặng hơn. Mặc dù cô đã chọn sử dụng mấy loại dược liệu có tác dụng loại trừ hàn khí trong cơ thể, nhưng không có loại nào giúp bệnh của cô khỏi hẳn, tôi nói đúng không?"  

             Tần Lâm nói xong, Lăng Dật Nhiên kinh ngạc nhìn anh, khó mà tin nổi.  

             "Anh anh... sao anh biết?"  

             Tần Lâm không khỏi mỉm cười.  

             "Tôi nói với cô rồi, tôi cũng bác sĩ, nhưng cô lại cười tôi".  

             Lăng Dật Nhiên nghiêm túc nhìn Tần Lâm, vô cùng trịnh trọng.  

             "Không không, tôi đâu có ý cười nhạo anh đâu, anh nghĩ nhiều rồi tiểu sư điệt, tôi chỉ không ngờ anh là bác sĩ thôi. Nếu đã nói vậy, anh có thể chữa được bệnh kín của tôi chứ?"  

             Tần Lâm nói.  

             "Tôi có thể thử xem, nhưng tôi không chắc mình có thể loại bỏ hoàn toàn hàn khí trong người cô, cái này phải xem vận may của cô thôi".  

             "Được! Nếu đã vậy, anh thử chút xem sao, tôi muốn thử một lần".  

 

 

Advertisement
';
Advertisement