Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             Tần Lâm đã nhìn ra được ý muốn của Lăng Nhật Thiên, ông già này đúng là bảo thủ, tuy vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhưng lại là một con vịt cứng đầu, ông ấy vẫn quyết không chịu cúi đầu với Tần Lâm.  

             Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối ở Côn Luân, hơn nữa còn có tình bạn sâu nặng với bố anh, đây chỉ là một việc nhỏ nhặt mà thôi, đương nhiên anh sẽ thuận theo ý ông ấy.  

             “Cảm ơn tiểu sư điệt”.  

             Lăng Dật Nhiên che miệng cười, lúc này toàn thân cô hết sức sảng khoái, cơn đau nhức ở các khớp xương trước đây hầu như không còn nữa, phương pháp này quả thật rất thần kỳ, chỉ khi bị Tần Lâm châm thì mới cảm nhận được sự sảng khoái của việc bị đâm.  

             "Bắt đầu đi, để ta xem con đến đâu”.  

             Lăng Nhật Thiên cười như không, ông cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của cháu gái, chẳng lẽ lại có chuyện thần kỳ như vậy sao?  

             Mặc dù cũng là bác sĩ nhưng châm cứu hoàn toàn không phải thế mạnh của ông, điểm mạnh của ông chính là luyện đan chế thuốc, hoàn toàn khác với Tần Lâm.  

             Nhưng bệnh tật hành hạ thực sự quá đau đớn, nếu như Tần Lâm thật sự có thể trị khỏi bệnh thì ông phải cảm tạ tám đời tổ tiên mất.  

             Đứa con trai này của Tần Trì xem ra cũng khá thú vị, Lăng Nhật Thiên cũng tràn đầy kỳ vọng đối với anh.  

             Còn liệu anh có thể giúp Lăng Nhật Thiên giải quyết cơn đau hay không thì còn tùy thuộc vào khả năng.  

             Tần Lâm cũng không chịu thua, sau khi anh rửa sạch tất cả kim bạc rút ra từ cơ thể Lăng Dật Nhiên, rồi mới bắt đầu châm kim cho Lăng Nhật Thiên.  

             Màn mở đầu của Tần Lâm vô cùng đặc biệt, mỗi lần châm vào đều làm cho ông cảm thấy thoải mái.  

             "Aaa... thoải mái, thoải mái lắm”.  

             Lăng Nhật Thiên nói với vẻ ngây ngất.  

             "Aaa, Tần Lâm, thật tuyệt, mạnh thêm chút nữa, ta không xong rồi”.  

             Lăng Nhật Thiên nằm trên giường rên rỉ, khiến cho sắc mặt Lăng Dật Nhiên càng đỏ bừng, đúng là không biết xấu hổ.  

             "Ông nội, ông có thể nhỏ tiếng một chút được không? Đừng rên nữa được không?"  

             Lăng Dật Nhiên đảo mắt, tiếng rên của ông nội to hơn của cô rất nhiều, thật đúng là làm cho người khác hiểu bậy, hơn nữa ông còn không thèm quan tâm đến hình ảnh của mình, từ trước đến nay ông chưa bao giờ như vậy cả.  

             Hai má Lăng Dật Nhiên đỏ bừng, nghe thấy tiếng rên của ông nội thì vô cùng xấu hổ, dù gì Tần Lâm cũng là người ngoài, hơn nữa ông lại lớn tuổi mà còn rên vì sung sướng như thế, đương nhiên sẽ làm cho Lăng Dật Nhiên đứng ngồi không yên.  

             Ông nội vừa rồi còn bất mãn, vậy mà bây giờ đã trở thành một đứa nhóc ngoan ngoãn rồi, bộ dáng hưởng thụ bây giờ có chỗ nào hoài nghi hay chất vấn đâu chứ?  

             Tần Lâm cũng hết sức ung dung, mỗi một mũi kim châm xuống đều rất cẩn thận, bởi vì vết thương của Lăng Nhật Thiên nghiêm trọng hơn rất nhiều so với Lăng Dật Nhiên, dù sao ông cũng đã ở trên Côn Luân mấy chục năm, cho nên hàn khí đã thâm nhập vào tận xương cốt, nếu muốn loại bỏ triệt để thì quả thực là một điều vô cùng khó khăn.  

             Nhưng Tần Lâm chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, còn việc Lăng Nhật Thiên có may mắn hay không thì phải dựa vào ông ấy rồi.  

             "Ông nội, ông có thể đừng kêu to như vậy được không, vừa rồi cháu hét lên, chẳng phải ông cũng như thế này sao”.  

             Lăng Dật Nhiên cười nói, trong mắt mang theo vẻ trêu đùa, điều quan trọng nhất chính là ông nội hình như đã chấp nhận hưởng thụ việc châm cứu của Tần Lâm rồi, không ngờ ông lại thích cảm giác vừa đau vừa sướng này như vậy.  

             Đương nhiên sự đau đớn đó là nỗi đau châm chích của hàn khí thấu tận xương tủy, người thường căn bản không thể hiểu được.  

             Nếu Tần Lâm có thể cứu được cả hai ông cháu họ thì quả là công đức vô hạn, trong lòng Lăng Dật Nhiên cũng sẽ tràn đầy lòng biết ơn và ngưỡng mộ đối với Tần Lâm.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement