Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             "Nhiệm vụ của bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người, huống chi việc châm cứu cho tiểu sư thúc còn là vinh hạnh của tôi kia mà, he he he”.  

             Nụ cười của Tần Lâm khiến cho khuôn mặt xinh xắn của Lăng Dật Nhiên đỏ bừng, nụ cười của anh không phải là một nụ cười tốt đẹp gì.  

             "Coi chừng miệng mồm của anh đấy, cẩn thận ông nội cho đá anh ra khỏi đây bây giờ”.  

             Lăng Dật Nhiên hừ lạnh.  

             "Sư thúc tổ sẽ không như vậy đâu, khi sư thúc tổ còn trẻ chắc là đẹp trai, quyến rũ, ga lăng lắm nhỉ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được, sư thúc tổ và tôi mới gặp đã thân, trở thành bạn tâm giao rồi đó, ha ha ha”.  

             Tần Lâm bật cười.  

             "Đúng vậy, Tần Lâm, ta rất thích con, nếu được thì ta sẽ gả luôn cháu gái cho con? Cho dù ai có nói gì thì người trẻ tuổi vẫn có thể sống phá cách được mà, cháu gái ta cũng rất tài năng, mặc dù không giỏi bằng con nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con xấu hổ đâu”.  

             Câu nói của Lăng Nhật Thiên khiến sắc mặt Lăng Dật Nhiên sụp xuống ngay lập tức, cô dậm chân một cách quyết liệt.  

             "Ông nội! Ông đang nói nhảm gì vậy”.  

             "Xem ra sư thúc tổ chắc là người ở giữa nhỉ. Nhưng chuyện nam nữ thì nên để hai bên tự giải quyết thì hơn, con xin nhận tình cảm của người, nhưng tiểu sư thúc có vẻ không thích con cho lắm”.  

             Tần Lâm nhún vai nói.  

             "Đùa à, một anh tài trẻ tuổi như con ở Côn Luân có khi còn không tìm ra được mấy người, ta thật sự thích thằng nhóc như con, cũng không hề thua kém bố con, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh kín cho ta, cho nên hôm nay ta vui lắm, ha ha ha. Nào đến đây, Tần Lâm, hôm nay đừng đi đâu cả, cùng ta uống rượu đi”.  

             Lăng Nhật Thiên nắm lấy tay Tần Lâm, như thể hai người đã quen biết từ lâu, không hề có khoảng cách.  

             Lăng Dật Nhiên không nói nên lời, trước giờ ông nội chưa từng đối xử với ai như thế, người từ núi Côn Luân đến xin thuốc ông còn chưa coi ra gì.  

             Hôm nay khi gặp Tần Lâm thì hai người bọn họ đã thân nhau ngay lập tức, còn cháu gái như cô lại như bị vứt sang một bên.  

             Còn nguyên nhân sâu xa đương nhiên là vì vị ngũ sư huynh Tần Trì kia, mặc dù Lăng Dật Nhiên vẫn chưa được gặp qua ngũ sư huynh, nhưng ông nội cô cũng thường xuyên nhắc đến ông ấy, hai người đều không ai nhường ai, đấu đến mức bất phân thắng bại.  

             Nhưng chính vì vậy mà hai người mới có thể trở thành bạn bè, không đánh thì không trở thành bạn, cho dù có là sư thúc Lăng Nhật Thiên thì vẫn không thể ức hiếp được ông ấy.  

             "Vậy được thôi, cung kính chi bằng tuân mệnh, sư thúc tổ, xin mời”.  

             Tần Lâm cười nói, sư thúc tổ này xem ra không phải người tầm thường, không những thân phận cao mà còn rất thân thiết với bố anh, điều này càng làm cho Tần Lâm cảm thấy hiếu kỳ.  

             "Được! Tối nay không say không về, ta sẽ kể chuyện của bố con cho con nghe, thằng nhóc này, bao nhiêu năm qua mà vẫn không chịu về thăm ta, chắc là quên rồi chứ gì, hừ”.  

             Lăng Nhật Thiên cau mày nói, điều khiến Lăng Dật Nhiên không thể tin được đó là không ai thèm quan tâm đến cô, hai người cứ thế đi thẳng vào một căn nhà gỗ, đột nhiên cô cảm thấy mình như bị bỏ rơi vậy.  

             "Chuyện gì đang xảy ra thế này?"  

             Lăng Dật Nhiên ngẩn ra, vừa rồi còn đánh với Tần Lâm một trận thừa sống thiếu chết, vậy mà bây giờ hai người bọn họ lại như vậy, thay vào đó cô lại trở thành người ngoài cuộc.  

             Nhưng Lăng Dật Nhiên vẫn rất vui, dù sao Tần Lâm cũng đã chữa khỏi bệnh cho cô và ông nội rồi, phương pháp châm cứu siêu việt của anh khiến cả ông nội cũng phải sửng sốt, dù ông không nói ra nhưng ánh mắt của ông đã nói lên tất cả.  

             Chắc chắn là ông nội không nói gì vì sợ mất mặt, ông cũng là một người hành nghề y chữa bệnh, nhưng so với Tần Lâm thì lại không đáng để nhắc đến.  

             Người hành nghề y lại không thể tự chữa mà lại để người khác chữa cho mình, đây đúng là dễ nói mà không dễ nghe chút nào.  

             

Advertisement
';
Advertisement