Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 152: Xảy ra chuyện

Một tuần sau, mấy người bệnh tham gia thử
nghiệm lâm sàng đã khỏi hẳn.

Bà ấy đã hai ngày không uống Đường Thần số 1
rồi, bây giờ có thể ăn cơm bình thường, thậm chí có
thể ăn đồ ngọt, mà chỉ số đường huyết vẫn giống y
hệt người thường.

Bệnh tình của chị này khá nhẹ vậy nên uống
thuốc chưa đến một tuần đã khỏi bệnh.

Mặc dù có hơi khoa trương nhưng có thể thấy
Đường Thần số 1 này thực sự có tác dụng!

Chúc Linh Linh vui mừng muốn chết, lập tức sản
xuất lô thuốc số 2, Đường Thần số 2, chuẩn bị bắt
đầu phân phát cho các nhà thuốc lớn, tiến hành khảo
sát.

Đương nhiên, trừ vỏ ngoài không giống ra, Đường
Thần số 1 và số 2 chẳng có gì khác nhau.

Phương thuốc của anh Tiểu Lâm chắc chắn không
có vấn đề gì, tiếp theo bắt đầu tuyên truyền quảng
cáo.

Mặc dù Y dược Văn Hòa không có Đường Hữu
nhưng bọn họ có Đường Thần!

Lần này, công ty của bọn họ không chỉ hồi phục
mà còn rất thành công!

Hai ngày sau, Chúc Tam Cô vô cùng lo lắng về
nhà, vừa vào nhà đã hét lớn.

“Anh cả! Xảy ra chuyện rồi! Anh mau xem xeml”

Chúc Minh cau mày: “Có chuyện gì mà phải
hoảng hốt đến vậy?”

“Con nhãi Chúc Linh Linh tạo ra một loại thuốc
tên là Đường Thần, bây giờ bắt đầu tặng miễn phí
cho các hiệu thuốc lớn”.

Chúc Minh lạnh lùng cười: “Đường Thần? Nó lại
có thể nghĩ ra cách này nhỉ, chắc nó không dùng
phương thuốc của chúng ta đâu nhỉ? Nếu như thế,
chúng ta có thể kiện nó ra tòa”.

Chúc Tam Cô lắc đầu: “Em lấy thuốc về rồi,
phương thuốc hoàn toàn khác với chúng ta”

Trên bình thuốc có viết phương thuốc, mặc dù
không có liều lượng cụ thể nhưng các loại thuốc đều
không giống, hiển nhiên là hai phương thuốc khác
nhau.

Không có liều lượng thì bọn hoàn toàn không thể
phân tích được phương thuốc này rốt cuộc có hiệu
quả hay không.

Chúc Minh nhìn liền cau mày.

Cách điều chế này với cách điều chế của Đường
Hữu khác nhau một trời một vực, cái loại thuốc rác
rưởi này thì có hiệu quả gì chứ?



Để có thể cho ra cách điều chế của Đường Hữu,
bọn họ đã phải cải tiến nghiên cứu từng chút một
trong mười năm trời, nếu như làm lại một phương
thuốc khác có hiệu quả tương đương, ít nhất cũng
phải mất thêm mười năm nữa.

Chỉ trong thời gian ngắn có vài ngày, Chúc Linh
Linh đã có thể nghiên cứu ra một phương thuốc hoàn
toàn mới, sao có thể chứ?

Chúc Minh nói: “Loại thuốc này bọn họ bán bao
nhiêu tiền?"

“Bây giờ vẫn chưa rõ, các hiệu thuốc đều phát
miễn phí”.

“Anh cả, anh biết bọn họ tuyên truyền thế nào
không? Bọn họ nói Đường Thần có thể chữa khỏi
bệnh tiểu đường!”

Chúc Minh vừa nghe xong lập tức cười lớn.

“Chém gió quá đà! Chữa khỏi? Nó nghĩ mình là ai,
Hoa Đà tại thế sao? Bệnh tiểu đường mà chữa khỏi
được thì đúng là kỳ tích thế giới! Chúc Linh Linh đúng
là bị ép đến mức không nghĩ được cách gì, bắt đầu
quảng cáo láo nhỉ? Ha ha ha, con nhãi này đúng là
biết làm trò”.

"Đợi đấy, mấy ngày nữa sẽ có người nói nó quảng
cáo láo”.

Chúc Tam Cô không lạc quan như vậy, lo lắng nói.



“Anh cả, ở hiệu thuốc, em nghe nói người nhận
thuốc đều bảo hiệu quả của thuốc rất thần kỳ, còn
hiệu quả hơn Đường Hữu”.

Chúc Minh nghe xong, vẻ mặt tươi cười trầm
xuống.

“Thật không?”

“Chẳng lẽ...con nhãi này giấu chúng ta điều gì?”

Cách điều chế của Đường Hữu vốn do Chúc Dũng
nghiên cứu ra, mười năm nay đều do bố con bọn họ
tiến hành nghiên cứu, chẳng nhẽ bọn họ nghiên cứu
ra loại thuốc mới nhưng vẫn luôn giấu diếm không nói
cho người khác?

Chúc Minh lập tức hoảng hốt, ông ta là loại người
ích kỷ, đương nhiên cũng nghĩ người khác rất ích kỷ.

Bố con Chúc Dũng nếu như thật sự có phương
thuốc giấu nào, cũng không phải không có khả năng
lật ngược thế cờ.

“Mau lên, tìm người bệnh đến thử nghiệm loại
thuốc này, không được cho Chúc Linh Linh có cơ hội
trở mình!”

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement