Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             "Người muốn chết là anh đấy chứ, hôm nay anh đến tìm tôi để kiếm chuyện, thế trước khi đi anh đã chọn giờ hoàng đạo chưa?"  

             Tần Lâm cười khẩy nói, tên Âu Dương Chấn Vân này dù mạnh nhưng hôm nay anh nhất định sẽ không để anh ta được như ý, hơn nữa anh ta còn cố ý đem theo nhiều người đến, chẳng phải muốn làm anh xấu mặt sao? Tần Lâm biết dù là đuổi anh ra khỏi núi Côn Luân hay là thậm chí ra lệnh giết anh, đều là ý đồ của nhị sư bá.  

             Âu Dương Chấn Vân nhíu mày, anh ta không ngờ tên Tần Lâm này lại ngông cuồng đến vậy, khi gặp anh ta cũng chẳng hề sợ sệt, hơn nữa với thân phận và địa vị của anh ta, Tần Lâm sao có thể bằng được.  

             "Tôi cảm thấy buồn thay cho cậu đấy Tần Lâm, cậu cũng được coi là một thiên tài, thiên phú không tệ, tiếc rằng cậu quá ngông cuồng, người như cậu không thích hợp ở trên núi Côn Luân. Núi Côn Luân của chúng tôi vốn rất đoàn kết, nhưng sự xuất hiện của cậu lại khiến chúng tôi tan đàn xẻ nghé, những điều này đều do cậu mà ra cả!"  

             Âu Dương Chấn Vân thất vọng nói.  

             "Cậu tự cho mình là mạnh nhưng trong mắt tôi cậu chỉ là rác rưởi mà thôi, loại rác rưởi như cậu nhất định phải bị tôi giẫm nát dưới chân. Tôi vốn chỉ định bắt cậu dập đầu nhận lỗi rồi sẽ tha mạng cho cậu, nhưng cậu lại không biết điều đến vậy thì tôi chỉ có thể thay mặt tất cả sư huynh sư đệ dạy cho cậu một bài học mà thôi. Không đánh cậu ngã dưới đất thì sẽ khó khiến lòng người bớt giận".  

             Đám người hóng chuyện đều ngóng trông Âu Dương Chấn Vân đánh bại Tần Lâm, với bọn họ mà nói đây chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, Âu Dương Chấn Vân mà ra tay thì chắc chắn không thể thua.  

             "Đúng là kịch hay mà, lâu lắm rồi Âu Dương sư huynh không ra tay, có lẽ qua trận chiến hôm nay ta sẽ thấy được thực lực thật sự sau khi xuất quan của huynh ấy".  

             "Nhưng còn phải xem xem tên Tần Lâm này có đáng để Âu Dương sư huynh dùng toàn lực không đã".  

             "Nói đúng lắm, ha ha ha".  

             Mà lúc này Tần Lâm cũng ra đòn, thủ đoạn như sấm chớp, trong nháy mắt nghiền ép tất cả.  

             Cao thủ ra tay một cái liền biết ngay thực lực.  

             Trọng quyền của Tần Lâm khiến sắc mặt của Âu Dương Chấn Vân phải run lên, anh ta không ngờ tên này cũng lợi hại đấy, chẳng trách nhiều người thua trong tay anh như vậy.  

             Đám Tàng Thiên Xương, Triệu Vô Cực dù không được coi là cao thủ gì nhưng cũng đã tu luyện trên Côn Luân mười năm rồi, không thể nói Tần Lâm có thể đánh bại được họ là nhờ may mắn được.  

             Hai người giao chiến, quyền quyền đánh vào thịt, đánh đến mức vui vẻ sảng khoái.  

             Không chỉ Âu Dương Chấn Vân mà ngay cả Tần Lâm cũng vậy, bởi vì lâu lắm rồi anh chưa kiếm được đối thủ nào mạnh mẽ đến thế.  

             Đòn đánh của hai người trông thì đơn giản nhưng lại chứa đầy sự chết chóc, mỗi quyền mỗi chưởng mỗi bước chân đều tràn ngập sát ý, chỉ cần một chút bất cẩn thôi cũng có thể khiến đối phương về chầu ông bà.  

             Âu Dương Chấn Vân vừa ra tay đã dùng sát chiêu, bởi vì anh ta cảm nhận được áp lực mà Tần Lâm mang lại, anh ta hiểu sẽ mình nhất định phải nhanh chóng ra đòn thì mới có thể khiến Tần Lâm bị thương được.  

             Về lâu về dài, người chịu thiệt sẽ là anh ta nên anh ta cũng không muốn dây dưa với Tần Lâm.  

             Phải dùng đòn đánh nhanh tựa chớp giật để chèn ép Tần Lâm, đây mới là mục đích lớn nhất của anh ta.  

             Tiếc rằng, dù Âu Dương Chấn Vân đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn chẳng thể làm Tần Lâm lui bước, hai người cứ đấu mãi, ai cũng hung hãn, chẳng ai chịu chùn bước.  

             Binh! Bốp! Bốp!  

             Từng quyền đánh lên người đối phương, hai người chiến đấu vô cùng cẩn thận, không hề dốc toàn lực, lúc này dù là Tần Lâm hay là Âu Dương Chấn Vân thì đều chỉ đang do thám đối phương mà thôi.  

             Ánh mắt của Tần Lâm lóe lên, lần đầu gặp phải đối thủ như Âu Dương Chấn Vân, sướng ghê, sức mạnh huyết mạch của anh không ngừng dâng trào, anh điên cuồng tung đòn, giống như ánh tà dương, không ngừng lao vun vút.  

             Thế đánh của Tần Lâm vừa nhanh vừa mạnh, mấy bước chân như vượt núi vượt biển, vọt lên vọt xuống, hai người đánh nhau oanh liệt, khá là kích thích.  

             Không chỉ bọn họ mà đám sư huynh sư đệ ở bên hóng hớt cũng rất phấn khích, trận chiến như này đúng là ngàn năm có một mà, hơn nữa hai người này không hề có ý định ngừng lại, liên tiếp ra đòn, run chuyển đất trời.  

             Dù sao Âu Dương Chấn Vân đã là cao thủ đột phá bát mạch từ lâu rồi, còn Tần Lâm lại chưa đột phá được bao lâu, sự chênh lệch giữa hai người đương nhiên sẽ tương đối lớn, hơn nữa anh ta đã học võ trên Côn Luân mười mấy năm, vậy nên với thực lực của Âu Dương Chấn Vân mà nói, nghiền ép Tần Lâm là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng bây giờ xem ra lại vô cùng khó khăn.  

 

 

             

Advertisement
';
Advertisement