Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             Ngay khi Tần Lâm và những người khác quay trở lại Côn Luân, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, tuy bọn họ không tham gia vào cuộc tranh tài lớn giữa bốn môn phái, nhưng đối với bọn họ mà nói thì vinh quang là đều như nhau!  

             "Tần Lâm thực tuyệt quá đi. Ha ha ha”.  

             "Tần sư đệ xứng đáng là ngôi sao may mắn của Côn Luân chúng ta”.  

             Vô số người cổ vũ cho Tần Lâm, không ai nghĩ người giành chiến thắng cuối cùng không phải Hiên Viên “ngông cuồng” mà lại là Tần Lâm.  

             Trời tối, Tần Lâm nhận được lệnh của sư phụ Dương Chí, bảo rằng sư tổ yêu cầu anh đợi bên ngoài động.  

             "Vào đi”.  

             Tần Lâm vội vàng đi vào, lúc này sư tổ đang ngồi xếp bằng, chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh.  

             “Sư tổ”.  

             "Con thật sự không để ta phải thất vọng, ha ha ha, con đã làm được những thứ Hiên Viên “ngông cuồng” không làm được. Tốt, tốt lắm, không tồi”.  

             "Hồi đó cha con cũng vậy, nhưng tiếc là bây giờ không biết người ở đâu rồi”.  

             Sư tổ lẩm bẩm, từ trước đến nay ông cụ vẫn luôn nghĩ đến bố Tần Lâm.  

             "Bố con cũng thường nhớ về sư tổ ạ”.  

             Tần Lâm nói dối trắng trợn.  

             "Thôi bỏ đi, ta đã nói với con rồi, chỉ cần con có thể giành được vị trí đầu bảng, ta sẽ truyền lại Côn Luân quyết cho con. Côn Luân quyết chính là chiêu thức mạnh nhất của Côn Luân chúng ta, nó là bí mật bất truyền. Ngay cả khi con học được Côn Luân quyết thì cũng không được truyền lại cho bất kỳ ai cho đến khi con già đi, đây chính là quy tắc của Côn Luân chúng ta”.  

             Sư tổ trịnh trọng nói.  

             “Con cảm ơn sư tổ”.  

             Côn Luân quyết!  

             "Côn Luân quyết chính là một phương pháp khí công, con chỉ cần giữ trong lòng, ghi nhớ nó, khí được sinh ra từ tim, được sinh ra từ gốc rễ. Côn Luân ở đây, khí tẩu huyền đình... "  

             Trong nửa canh giờ, Tần Lâm đã được sư tổ truyền thụ lại Côn Luân quyết, khắc ghi trong lòng, khiến anh cảm nhận được uy lực của Côn Luân quyết.  

             "Đi đi, khi nào con muốn rời khỏi Côn Luân, ta cũng sẽ không cản con. Con đã giành được vị trí thứ nhất trong hai mươi năm qua cho Côn Luân của ta. Con xứng đáng với giải thưởng này, chỉ cần con đừng quên nó là được, bất kể khi nào, bất cứ nơi nào, con luôn luôn Là người của Côn Luân".  

             Sư tổ cười nói.  

             "Cảm ơn sư tổ đã thành toàn/hoàn thành ước nguyện cho con, Tần Lâm nhất định sẽ làm theo lời của sư tổ, con vẫn sẽ luôn là người của Côn Luân!"  

             Ba tháng sau...  

             Tần Lâm đã luyện tập thành thục Côn Luân quyết, thực lực của anh đã đột phá cảnh giới hậu thiên tới cảnh giới tiên thiên.  

             Vào thời khắc đó, anh mới nhận ra sư tổ đáng sợ như thế nào.  

             Các cao thủ tiên thiên càng dễ dàng hấp thu linh khí của đất trời, điều này càng làm cho Tần Lâm có thêm tự tin.   

             "Đã đến lúc rời đi rồi”.  

             Nhưng ngay khi Tần Lâm đi đến chân núi, bỗng phát hiện ra một chút manh mối.  

             “Ra đây đi”.  

             Đột nhiên, có một bóng xanh xuất hiện trước mặt anh, đó chính là tiểu sư thúc Lăng Dật Nhiên.  

             "Tần Lâm, anh đi đâu, tôi đi đó”.  

             Lăng Dật Nhiên nói một cách chắc nịch.  

             "Tôi đi lần này sống chết không biết, cô đi cùng tôi thì tôi cũng không bảo vệ được cô”.  

             "Tôi không cần anh bảo vệ, sống chết do trời, tôi cứ đi theo anh đấy”.  

             Ngay khi Tần Lâm trở lại thủ đô, anh liền nhận được cuộc gọi từ Thương Lộc.  

             Núi Bát Bảo vẫn là một đêm mù sương mưa nhẹ.  

             Lúc này Thương Lộc nghiêm mặt nhìn vào hư không, lúc Tần Lâm xuất hiện ông vẫn không phát giác ra được.  

             "Cậu đã mạnh lên nhiều rồi!"  

             "Tìm tôi vội vàng như vậy, có chuyện gì sao?"  

             "Bố tôi ở đâu?"  

             "Bố cậu không sao, nhưng hiện tại ông ấy đã đến thành cổ Thiên Vận trong truyền thuyết rồi. Ông ấy muốn tôi nói với cậu, một khi cậu quay trở lại, cậu nhất định phải đi tìm ông ấy. Ông ấy đã có được hai miếng vật tổ tận thế rồi”.  

             "Bố cũng có hai miếng vật tổ tận thế sao?"  

             Tần Lâm tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng bố anh cũng đã lấy được hai miếng vật tổ tận thế kia, cộng thêm hai miếng trong tay thì bọn họ coi như cũng đã thu thập đủ rồi.  

             “Thành cổ Thiên Vận ở đâu?”  

             "Quần đảo Zorro!"  

             Quần đảo Zorro?  

             "Được, vậy tôi cũng sẽ đi tìm bố”.  

             Tần Lâm gật đầu, sau đó dẫn theo Lăng Dật Nhiên vội vàng đi đến quần đảo Zorro.  

             Quần đảo Zorro nằm trên bờ biển phía đông Caribe và là một quần đảo lớn. Sau khi Tần Lâm đến quần đảo Zorro, anh bắt đầu tìm kiếm dấu vết của bố mình theo lời của Thương Lộc.  

             "Ngũ sư huynh đang ở đây à?"  

             "Những dấu vết do bố tôi để lại đều vô cùng vội vàng, có lẽ ông ấy đã gặp nguy hiểm rồi”.  

             Xem ra phải nhanh chóng tìm được bố thì anh mới có thể chắc chắn ông được an toàn.  

             Trước một hang động chằng chịt đá và lạch nước, có hơn chục người đang chặn ba phía đi lên.  

             Lúc này sắc mặt Tần Trì trở nên nghiêm nghị, hết sức lạnh lùng, tràn ngập sát ý nhìn đám người xung quanh.  

             "Tần Trì, chịu trói đi, nhiều năm như vậy ông vẫn như thế, ông cho rằng ông còn giống năm đó sao? Ông cho rằng bọn tôi không thay đổi gì à? Nếu không chịu buông tay thì chỉ có một con đường chết mà thôi”.  

             Có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc áo choàng vàng, đội vương miện màu xanh nước biển, khuôn mặt nghiêm nghị.  

             Đằng sau còn có Steller, Lalisa và Nicholas James.  

             Còn thân phận của bà ta cũng đã quá rõ ràng.  

             Nữ hoàng hiện tại của Atlantis, Ofina!  

             "Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đầu hàng đâu, cho dù các người có cùng xông lên thì tôi cũng chẳng ngán. Năm đó tôi có thể cản được thì bây giờ cũng vậy thôi”.  

             Tần Trì cười nói, cho dù phải đối mặt với những kẻ mạnh bao vây, nhưng ông vẫn bình tĩnh vô cùng, trên mặt còn lộ ra vẻ quật cường, nhưng không ai biết rằng ông có thể cầm cự được bao lâu nữa.  

             "Tần Trì, đừng tưởng rằng tôi thật sự không dám giết ông!"  

             Ánh mắt Ofina trở nên lạnh lùng.  

             "Tuy năm đó chúng ta có quan hệ, nhưng nếu như ông ám cứng đầu cứng cổ như vậy thì tôi cũng sẽ không tha cho ông đâu, bây giờ coi như đường ai nấy đi, vậy nên ông nhất định phải chết”.  

             "Loại người này cần gì phải nói nữa? Ông ta đã giết không ít người của chúng ta? Nếu không giết ông ta thì tương lai làm sao chúng ta có thể có được chỗ đứng đây? Nữ hoàng Ofina, người nói xem?"  

             Kha Lâm Tư Lặc đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm.  

             "Ý anh thì sao, tiên tri Alexander”.  

             Steller nhìn tiên tri Alexander người Maya bên cạnh, nói với một giọng trầm.  

             "Đúng vậy, loại chấp mê bất ngộ này nên sớm chết đi mới phải”.  

             Steller đã rất muốn giết Tần Trì từ lâu, tên này ngay từ đầu đã làm bẩn nữ hoàng Atlantis, ông vẫn luôn là cái gai trong mắt Steller, nếu không giết được Tần Trì thì ông ta khó có thể yên lòng được!  

             Đôi mắt xinh đẹp của Ofina chợt động, sắc mặt u ám, chỉ cần Tần Trì có thể giao nộp vật tổ tận thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng tên này lại một mực không chịu, liều chết để bảo vệ vật tổ tận thế.  

             "Nói thêm nữa cũng vô dụng mà thôi, ra tay đi, để tôi xem các người có năng lực này hay không”.  

             Tần Trì cười nói.  

             “Giết!”  

             Alexander giận dữ hét lên, bốn người Maya mạnh mẽ ở sau cộng với đám người Collinsler và Steller đều lao tới chỗ Tần Trì.  

             Trận chiến đã được nổ ra, Tần Trì một mình chiến đấu với hơn chục người, luôn cầm chặt vật tổ tận thế trong tay, cho dù có chết cũng không hề nao núng.  

             “Sao hà tất phải như vậy chứ”.  

             Ofina lẩm bẩm, trong lòng bà vẫn còn ôm lòng với Tần Trì, nếu lúc này Tần Trì có thể lựa chọn đầu hàng thì có lẽ mọi chuyện vẫn còn có thể giải quyết được.  

             Tần Trì vốn đã bị thương nặng, lần này đối mặt với không ít cao thủ, hơn chục người hợp lực tấn công, cho dù là siêu cao thủ cũng khó thoát khỏi nguy hiểm.  

             "Chẳng lẽ Tần Trì tôi sẽ thật sự chôn xác ở nơi này sao? Con trai, ta hy vọng con có thể ghi nhớ nhiệm vụ của chúng ta, kẻ nào xâm phạm Hoa Hạ, giết hết không tha! Bảo vệ lãnh thổ của tổ tiên..."  

             Tần Trì lẩm bẩm, liên tục bị đẩy lùi, sắc mặt vô cùng tái nhợt.  

             Sự sống gần như ngàn cân treo sợi tóc.  

             “Mày muốn chết à”.  

             Steller nghiến răng gầm lên, trong tay cầm trường thương chĩa thẳng vào Tần Trì, sau đó đâm từng phát một, cộng thêm việc Tần Trì lại mệt mỏi dưới sự tấn công của nhiều người.  

             Ánh mắt Steller sắc như dao, trong lòng vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng có thể giết được Tần Trì rồi.  

             “Đồ chó! Cút mau!”  

             Một tiếng hét đột nhiên vang lên, Steller hoàn toàn không ngờ một từ đâu có một mảnh nhọn màu xanh bay ra, ông ta lập tức giật mình lùi lại, gần như đánh bay cây trường thương trong tay.  

             

Advertisement
';
Advertisement