Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Từ nhỏ Vương Đông Tuyết đã sống ở nông thôn, khi còn bé cô thường lội nước bắt cá nên bơi rất tốt, nếu không thì lúc đầu cô cũng chẳng dám nhảy xuống nước cứu Tần Lâm.  

             May là đang ở trên cầu, không thì cô cũng chẳng có đường thoát.  

             Sau khi cô nhảy xuống thì Báo và những tên khác đều lấy mô-tô đuổi theo, bình thường bọn chúng đều chơi xe đầu máy nên tính năng của xe vô cùng tốt, dù có chạy việt dã cũng không thành vấn đề.  

             Một số tên đuổi theo bờ sông, tuy có hơi khó khăn nhưng vẫn nhanh hơn là tự bơi.  

             Sau khi bơi hơn mười phút thì Vương Đông Tuyết cũng đã thấm mệt, nước sông bắt đầu chảy xiết nên cô cũng không thể bơi được nữa, nếu cứ tiếp tục thì e là cô sẽ chết đuối mất.  

             Vương Đông Tuyết đành bất lực leo lên bờ rồi nhanh chóng ra ngoài.  

             Nhưng tốc độ của cô làm sao so được với tốc độ của xe mô-tô?  

             Báo tăng tốc lao về phía trước, đâm thẳng vào người Vương Đông Tuyết.  

             “A!”  

             Một tiếng hét thất thanh vang lên, Vương Đông Tuyết cảm thấy bụng dưới đau nhói, ngay sau đó cô văng ra xa rồi ngã xuống đất, toàn thân đau đớn.  

             Mở mắt ra, cô bỗng thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen, hình như là người đàn ông mà cô cứu ngày hôm đó, giây tiếp theo thì cô đã ngất xỉu.  

             Tần Lâm nhìn cô gái nằm trên mặt đất, cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng phải đây là Vương Đông Tuyết sao?  

             Anh vừa từ y quán trở về, không ngờ lại gặp cô trên đường đi.  

             Lần trước, cô gái cho rằng anh nhảy sông nên đã bất chấp tính mạng để cứu người, tuy là hiểu lầm nhưng Tần Lâm lại có ấn tượng tốt về cô.  

             Cho nên lần trước anh mới tặng quà cho cô trên sóng livestream, nhưng không ngờ lại gặp nhau nhanh đến vậy.  

             “Này, thằng nhóc, cút đi, đây là gái của bọn tôi”.  

             Báo và mấy tên còn lại lái mô-tô vây quanh Tần Lâm, đây là một nơi hoang vu, lại gần bờ sông, nếu như bọn họ thật sự muốn ra tay thì chẳng cần phải lo gì cả.  

             Tần Lâm lạnh lùng nhìn về phía mấy tên chẳng có chút thiện ý kia rồi nói.  

             “Nhân lúc tôi chưa nổi điên thì mau cút đi”.  

             Đám tên Báo cau mày, vốn dĩ lần này đến đây là để cảnh cáo Vương Đông Tuyết, kết quả lại thấy cô quá xinh đẹp nên đã nổi máu háo sắc, bây giờ Vương Đông Tuyết lại đang hôn mê, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội như thế này được.  

             “Thằng nhóc, muốn chết hả?”  

             Nói xong, Báo đội mũ bảo hiểm tiến đến, sau đó hắn rút ra một tay đấm gấu rồi đeo lên tay mình.   

             Vừa dứt lời, không nói thêm tiếng nào liền trực tiếp xông lên, đấm thẳng một quyền về phía Tần Lâm.  

             Ha!  

             Báo là một kẻ tung hoành trên giang hồ, nên hắn ra tay rất nhanh và cũng vô cùng ác liệt.  

             Song, một tiếng vụt ngang qua, cú đấm này lại đấm vào không khí.  

             Tần Lâm nhẹ nhàng né qua một bên, sau đó đấm trả!  

             Có chút biểu cảm chế giễu xuất hiện trên mặt tên Báo, đần à, ông đây đang đội mũ bảo hiểm!  

             Băng đảng lái xe tốc độ này cũng khá có lợi, nếu có xung đột thì cứ đội mũ bảo hiểm mà đánh, đương nhiên sẽ có ưu thế hơn rất nhiều.  

             Song, giây tiếp theo, cảnh tượng của Báo làm cho mọi người như chết lặng xuất hiện.   

             Một đấm của Tần Lâm ngay lập tức làm chiếc mũ bảo hiểm sắt vỡ tan!  

             Rắc!  

             Chiếc mũ bảo hiểm vỡ chỉ là dư chấn của cú đấm mà thôi, Báo ngay lập tức bị văng ra xa, thậm chí hắn còn nôn ra máu.  

             Đó là Tần Lâm vẫn chưa đánh trực tiếp vào đầu, nếu hắn không đội mũ bảo hiểm, e là một đấm đó cũng đủ lấy mạng hắn!  

             Vài người khác vốn muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều như chết lặng, không ai dám manh động.  

             Mũ bảo hiểm của xe mô-tô cứng đến như thế nào chứ?  

             Một cú đấm có thể làm vỡ được sao?!  

             Nếu như cú đấm đó đánh lên người bọn họ thì chắc sẽ còn mạng sao?  

             “Đại, đại ca, bọn em chỉ là người qua đường thôi, bọn em đi trước đây!”  

             Một vài tên chẳng thèm đếm xỉa gì đến tình huynh đệ và nhanh chóng bỏ chạy.  

             Báo nằm trên mặt đất như một xác chết, tuy vẫn còn ý thức nhưng hắn lại không dám động đậy.  

             Tần Lâm cũng không thèm để ý đến hắn, anh trực tiếp tiến đến ẵm Vương Đông Tuyết về nhà.  

             Cách nhà vẫn còn một đoạn đường, Vương Đông Tuyết lại bị tông rất nặng nên Tần Lâm cũng không về nhà mà vào một khách sạn bên cạnh, anh lập tức mở ngay một phòng.  

             Ẵm Vương Đông Tuyết vào khách sạn, các nhân viên đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng kỳ lạ xem lẫn chán ghét.   

             “Không có phòng thường, chỉ có phòng cao cấp”.  

             Đây là quy tắc bất thành văn của khách sạn, hầu hết bọn họ sẽ nói với những vị khách đến lúc nửa đêm là hết phòng thường, chỉ còn phòng cao cấp.  

             Đặc biệt là kiểu một nam một nữ này, thường thì họ sẽ quyết định đặt luôn.  

             Ngoài ra, Tần Lâm còn đang ẵm một người phụ nữ trên tay, đương nhiên nhân viên khách sạn cũng muốn cho anh một trận.    

             Tần Lâm cau mày: “Phòng cao cấp, có phòng nào hai giường không?”  

             Người nhân viên ngây ra một lúc, hai giường sao? Muốn làm gì đây? Không lẽ là anh em?  

             “Có thể kê thêm giường”.  

             “Được, kê thêm một giường đi”.  

             Đương nhiên Tần Lâm sẽ không bủn xỉn chuyện tiền bạc, sau khi mở phòng cao cấp xong, anh trực tiếp đi vào, căn phòng này vốn là một chiếc giường tròn, nhìn cách bài trí thì có lẽ căn phòng này dùng thể ‘vui thú’.  

             Tần Lâm cũng không thèm để tâm, sau khi đặt Vương Đông Tuyết xuống, anh bắt đầu bắt mạch cho cô.   

             Bị va chạm và chấn thương ngoài da, nguyên nhân chính dẫn đến hôn mê là do sợ hãi, không có gì đáng ngại.  

             Tần Lâm cởi áo khoác cô ra, sau đó gọi nhân viên mang một ít băng gạc lên, anh chỉ xử lý đơn giản vết thương ở cánh tay và đùi trong của cô, ngày mai cô sẽ khỏe hơn thôi.  

             Sau khi làm xong thì Tần Lâm nằm ngủ ở giường bên cạnh.  

             Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm bị tiếng thét làm cho thức giấc.  

             Khi Vương Đông Tuyết nhìn thấy căn phòng ‘tình yêu’ trước mặt, một chiếc giường tròn lớn, quần áo trên người lại bị lột ra, cô nhất thời nghĩ mình đã bị xâm phạm nên đã hét lớn lên.  

             Nhưng sau khi định thần lại, cô liền cảm thấy tình hình trước mắt không tệ như cô tưởng tượng, trên người chỉ có mỗi áo khoác được cởi ra, áo sơ mi bên trong vẫn còn.  

             Hơn nữa, chỉ có một người đàn ông trong phòng này, vẫn đang ngủ ở giường bên cạnh và dường như không hề xâm phạm cô.  

             “Là anh?”  

             Lúc này Vương Đông Tuyết mới nhận ra Tần Lâm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra người đàn ông này đã cứu cô?  

             Không ngờ anh lại chính trực như vậy, cô sờ lên vết thương trên người, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.  

             Tần Lâm nói: “Cô cứu tôi một lần, tôi cũng cứu cô lại một lần, coi như hòa nhé?”  

             Mỗi khi nghĩ đến chuyện hô hấp nhân tạo lần trước, Vương Đông Tuyết liền đỏ mặt, xấu hổ nói.  

             “Lần trước là hiểu lầm, không thể tính là cứ anh được, cảm ơn anh, tôi là Vương Đông Tuyết”.  

             “Tôi biết”.  

             “Hả? Sao anh lại biết?”  

             “Ơ, tôi có xem qua livestream của cô”. Tần Lâm cười nói.  

             Vương Đông Tuyết càng thêm ngượng ngùng: “Không ngờ anh lại xem livestream của tôi, tôi cũng không có nhiều fan mấy, anh tên là gì thế?”  

             “Tôi là Tần Lâm”.  

             Vương Đông Tuyết sững ra một lúc, họ Tần sao?  

             Gần đây cô khá nhạy cảm với những người họ Tần, dù sao thì vị đại gia tặng tiền cho cô lại có tên là “Dì Phùng nhà họ Tần”.  

             Nhưng suy nghĩ đó đã nhanh chóng tiêu tan, cư dân mạng đặt tên rất tùy hứng, cũng không thể xem là thật được.

Advertisement
';
Advertisement