Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Mặc dù Vương Đông Tuyết bị cắt tóc, nhưng sau khi đến tiệm cắt tóc trải qua một hồi chỉnh sửa, cô càng xinh đẹp hơn với mái tóc ngắn, trông rất xinh đẹp, trong sáng, cũng được coi là trong họa có phúc.  

             Sau khi về nhà, Vương Đông Tuyết làm một bàn thức ăn cho Tần Lâm, hôm nay nghỉ một ngày không livestream.  

             Không cần phải bàn cãi về tài nấu ăn của Vương Đông Tuyết, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng tay nghề còn hơn cả dì Phùng.  

             Lúc Tần Lâm ăn cơm, Vương Đông Tuyết suy tư, dường như có lời muốn nói, nhưng cứ ngập ngừng mãi.  

             “Có chuyện gì sao?”  

             Vương Đông Tuyết do dự một lúc rồi nói.  

             “Anh Tần, tôi……tôi muốn anh làm bạn trai của tôi”.  

             Sau khi nói xong, căn phòng trở nên im lặng trong vài giây, Vương Đông Tuyết đỏ ửng mặt, sau khi phản ứng lại cô nói.  

             “Tôi không có ý đó, ý tôi là muốn anh đóng giả làm bạn trai của tôi, có được không?”  

             Tần Lâm nói: “Được, sao thế?’  

             Vương Đông Tuyết thở phào, cô nói.  

             “Bố mẹ tôi làm ruộng ở quê, điều kiện gia đình rất vất vả, nhưng bọn họ đã chắt chui góp nhặt để nuôi tôi, tôi thương họ nên nói dối rằng tôi được một người bạn trai nhà giàu có bao nuôi, ngày mai mẹ tôi đến thăm, tôi…….”  

             Lúc này Tần Lâm mới hiểu ra, thì ra Vương Đông Tuyết nói dối, sợ mẹ phát hiện ra nên mới nhờ anh giúp đỡ.  

             “Được chứ, để tôi giúp chuyện này”.  

             “Quá tốt rồi, cảm ơn anh nhé! Anh yên tâm, mẹ tôi là người rất chân chất, sẽ không bắt anh phải tiêu tiền đâu”.  

             Mặc dù Vương Đông Tuyết không biết Tần Lâm làm gì, nhưng chắc cũng không phải con nhà giàu có, nếu như bắt anh tiêu tiền thì không được hay cho lắm.  

             May mà mẹ của Vương Đông Tuyết là một người tằn tiện, chất phác, đương nhiên sẽ không bắt Tần Lâm tiêu tiền linh tinh.  

             Tần Lâm gật đầu, anh cũng không bận tâm lắm, tiêu chút tiền đương nhiên là không thành vấn đề.  

             Sau khi ăn cơm xong, Vương Đông Tuyết lấy điện thoại ra gọi một cuộc.  

             “Alo, bác Tôn ạ, phiền bác chuyển máy cho mẹ cháu được không ạ?”  

             Nhà Vương Đông Tuyết rất nghèo ngay cả điện thoại cũng không có, chỉ có thể gọi thông qua điện thoại cố định ở quầy tạp hóa đầu thôn, phải mất tiền mới gọi đi được.  

             Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.  

             “Đông Tuyết à?”  

             “Mẹ, ngày mai mấy giờ mẹ đến? Đã mua vé xe chưa ạ?”  

             “Đông Tuyết à, ngày mai mẹ đi với dì Tôn, bạn trai của con gái dì ấy lái xe chở bọn mẹ đi”.  

             Vương Đông Tuyết mừng rỡ, đi xe riêng thì tốt rồi, nếu mẹ ngồi xe lửa thì sẽ rất mệt, bà ấy tiết kiệm như thế, chắc chắn sẽ không nỡ bỏ tiền mua vé giường nằm.  

             “Vậy con sẽ ở nhà đợi mẹ”.  

             “Được, mẹ mang cho còn nhiều thổ sản vùng núi lắm, mang cả cho bạn trai con nữa, phải cảm ơn người ta, không thể cứ tiêu tiền của người ta mãi được.  

             Vương Đông Tuyết đỏ ửng mặt: “Vâng, con biết rồi ạ”.  

             May mà lần này anh Tần đồng ý, nếu không thực sự không biết làm thế nào, nếu Từ Quyên, mẹ cô biết được cô nói dối, chắc chắn sẽ rất buồn.  

             ……  

             Sau khi tắt điện thoại, Từ Quyên cùng một người đàn ông với vẻ mặt khắc khổ ngồi trong nhà, để tiết kiệm điện, dù nhà tối om cũng không bật đèn.  

             “Ông Vương, ông nói xem có khi nào con gái lừa chúng ta không? Sao tôi cứ cảm thấy mỗi lần nhắc đến bạn trai nó lại ấp a ấp úng”.  

             Ông Vương, bố của Vương Đông Tuyết cuộn thuốc lá sợi, ông cũng nhíu mày lại.   

             “Tôi cũng cảm thấy mỗi lần bảo nó đưa bạn trai về, nó đều từ chối, nếu không phải bận chuyện đồng áng, tôi cũng đi cùng bà!"  

             Từ Quyên lắc đầu: “Lần này tôi đi nhờ xe người ta, ông đừng đi thì hơn, phiền người ta lại không hay ra, đồ gửi cho Đông Tuyết cũng gói xong rồi, lần này tôi đi xem xem, nếu nó không có bạn trai, chắc chắn không thể nào lừa được tôi”.  

             Hai ông bà già lại bận bịu đến nửa đêm mới gói ghém xong đồ cho Vương Đông Tuyết.  

             Sáng ngày thứ hai, Từ Quyên đeo túi to túi nhỏ, mới sáng sớm đã ra đầu thôn đứng đợi người.  

             Thôn kế bên cũng có một sinh viên đại học, học cùng trường với Vương Đông Tuyết, tên là Lưu Lộ.  

             Nhà Lưu Lộ vốn dĩ cũng không khá giả gì, chỉ hơn nhà Từ Quyên một chút, có điều suốt ngày thích so bì, mỗi lần gặp mặt nhau, đa phần đều so xem nhà ai có tiền, nhà ai sống tốt hơn.   

             Từ Quyên tính tình chất phác, chỉ cười trừ, trước giờ không tính toán những chuyện này, nghe nói hôm nay bọn họ cũng đến trường thăm con gái nên bà đi nhờ xe.  

             Một chiếc xe bá đạo nhanh chóng lái đến, mặc dù đường đất gồ ghề lồi lõm nhưng phi rất nhanh.  

             Đến trước mặt Từ Quyên, không biết là vô tình hay cố ý, đạp chân ga khiến bụi bay mù mịt.  

             Từ Quyên bịt mũi miệng để tránh hít bụi, dù vậy bà cũng không tức giận mà vẫn cười.  

             Xe dừng lại, chẳng ai xuống xe cả, một người phụ nữ trang điểm rất thời thượng ngồi ở ghế lái phụ, bực dọc nói.  

             “Mau lên xe đi, xem chị ăn mặc kiểu gì kìa, dù gì cũng là lên thành phố thăm con gái, chị mặc như thế chẳng phải khiến con gái mất mặt sao?”  

             Thực ra Từ Quyên cũng chẳng phải mặc đồ rách rưới, đây là bộ đẹp nhất của bà, khá sạch sẽ, gọn gàng.  

             Còn Tôn Nhị Mai tối qua mới mua một bộ quần áo mới, đương nhiên là muốn khoe khoang.  

             Từ Quyên ngồi ghế sau, cười ha ha rồi nói.  

             “Nhị Mai, tôi làm gì có đồ đẹp chứ, không thể nào bì với cô được, có bộ quần áo sạch sẽ là tốt lắm rồi”.  

             Tôn Nhị Mai hừ lạnh lùng một tiếng, bà ta đương nhiên biết nhà Từ Quyên nghèo rớt mùng tơi, con gái ở bên ngoài chủ yếu dựa vào tiền học bổng và trợ cấp nhà nghèo, bà ấy lấy đâu ra tiền mua quần áo chứ.  

             Nhìn thanh niên trẻ lái xe, Từ Quyên vội nói: “Đây là bạn trai Lưu Lộ nhà cô hả? Nhìn đẹp trai sáng sủa đấy nhỉ”.  

             Tôn Nhị Mai bực mình trợn mắt nói.  

             “Chị nhìn kiểu gì vậy, đây đâu phải bạn trai của Lưu Lộ nhà tôi, đó là tài xế của cậu ấy, con rể tôi bận quá, không có thời gian đích thân lái xe được nên sai người đến đón tôi, thế nào, tôi rất có thể diện đúng không?”  

             Từ Quyên cười: “Lợi hại thật, có cả tài xế, nhất định là ông chủ lớn rồi”.  

             Tôn Nhị Mai vắt chân, ra vẻ vênh váo tự đắc.  

             “Không phải là ông chủ lớn nhưng cũng là người trẻ có tương lai. Sao nào, tôi nghe nói Vương Đông Tuyết nhà cô cũng đang hẹn hò hả?”  

             Từ Quyên cũng chẳng nghĩ gì, thành thật nói: “Đúng vậy, con bé nói tìm được người đàn ông điều kiện không tồi, có điều tôi chưa từng gặp mặt”.  

             Tôn Nhị Mai bĩu môi: “Tôi nói này chị Từ, chị không thể yêu cầu quá thấp được, cái gì mà điều kiện không tồi, xã hội bây giờ có tiền có xe mới gọi là điều kiện không tồi, chẳng có gì ngoài công việc mà cũng dám gọi là điệu kiện tốt”.  

             “Nếu như so với nhà cô thì ai cũng có điều kiện tốt hết, con bé Đông Tuyết trông cũng xinh đẹp, mặc dù không thể tìm được bạn trai có tiền có địa vị như con rể tôi, nhưng thế nào cũng phải tìm một gia đình tầm trung chứ, chị phải kiểm định kỹ vào”.  

             Từ Quyên ngượng ngùng cười: “Yêu cầu của tôi cũng không cao lắm, đối tốt với con gái tôi là được rồi, không cần có quá nhiều tiền”.

Advertisement
';
Advertisement