Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Cả nhà Từ Quyên vốn hiền lành, cho dù là bọn họ vẫn luôn khoe khoang, Vương Đông Tuyết cũng không nói gì, có điều mẹ con bọn họ vốn yếu đuối quen rồi, Tần Lâm thì lại không phải loại người dễ ăn hiếp.  

             "Mấy người nói cái gì vậy, cái gì mà không xứng để ở?"  

             Tôn Nhị Mai nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Người ta còn chưa nói gì, cậu đã nổi cáu rồi, sao vậy, hôm nay mấy người đi theo tôi một ngày, buổi tối cũng phải ở cùng chúng tôi sao? Con rể tôi dù có tiền đấy nhưng cũng không thể vô cớ tiêu tiền cho mấy người được?"  

             Tần Lâm cạn lời: "Mấy người cũng tự cao tự đại quá rồi, thôi, chúng tôi tự đặt phòng".  

             Nói xong Tần Lâm đi đến quầy lễ tân rồi nói: "Hai phòng Suite sang trọng".  

             "Vâng thưa anh, mời anh làm thủ tục".  

             Nhìn thấy Tần Lâm đặt tận hai phòng Suite sang trọng, Tôn Nhị Mai cũng hơi tức giận.  

             "Hừ, chúng tôi cũng đặt phòng Suite, cho chúng tôi phòng Suite tốt nhất!"  

             Với chuyện này, nhân viên lễ tân đương nhiên rất vui vẻ.  

             "Vâng thưa chị, mời chị chờ một chút".  

             Sau khi làm xong thủ tục cho bọn họ, mọi người đều đi vào phòng trong khách sạn.  

             Tôn Nhị Mai đi vào trong phòng, phòng Suite lớn giống như cung điện, mặt mày kinh ngạc: "Phòng này sang trọng quá, con gái, con gả được vào nhà tốt quá ".  

             Lưu Lộ cũng có hơi kinh ngạc: "Mẹ, nói thật lòng, con cũng chưa từng ở khách sạn nào tốt thế này".  

             Tôn Nhị Mai cười nhạt: "Có vẻ như Tiểu Vương rất coi trọng con, đặt cho mình khách sạn tốt thế này, con xem, bên ngoài còn có bể bơi riêng kìa".  

             Một đám người ngủ trong khách sạn, sáng ngày thứ hai, sau khi Tôn Nhị Mai tỉnh dậy, bốn nhân viên phục vụ liền mang đến một con thuyền nhỏ, con thuyền được thả trôi trên hồ bơi trong phòng, bên trong được bày biển đủ món ăn sáng bánh ngọt.  

             "Thưa hai chị, đây là bữa sáng cao cấp, chúc hai chị ngon miệng".  

             Tôn Nhị Mai lập tức kinh ngạc vô cùng, nhìn con thuyền to như cái bàn, bên trên còn bày biện đủ món ăn sáng, bà ta tấm tắc khen ngợi.  

             "Không hổ là khách sạn năm sao, bữa sáng mà cũng sang trọng đến vậy".  

             Kể cả trên tivi thì Tôn Nhị Mai cũng chưa từng thấy khách sạn nào hào nhoáng thế này, có vẻ như bà ta quá thiển cận rồi, buổi sáng sớm hai mẹ con đã ăn ngốn ăn nghiến đống thức ăn.  

             Sau khi xuống tầng, vốn muốn tiếp tục hưởng thụ nhưng Tôn Nhị Mai cũng vô cùng hiếu kỳ, khách sạn sang trọng thế này không biết một đêm tốn bao nhiêu tiền.  

             Bà rút thẻ phòng ra đưa cho nhân viên quầy lễ tân rồi hỏi.  

             "Xin chào, tôi muốn hỏi phòng của tôi ở một đêm hết bao nhiêu tiền?"  

             Nhân viên lễ tân cầm lấy thẻ phòng: "Vâng thưa chị, mời chị chờ một chút, để em tra cho chị".  

             Vài giây sau, nhân viên lễ tân nói: "Thưa chị, phòng của chị là phòng tổng thống cộng thêm bữa sáng cao cấp, tổng cộng một trăm tám mươi lăm nghìn tệ".  

             "Cái gì!"  

             Tôn Nhị Mai lảo đảo, hai chân nhũn ra suýt nữa ngã.  

             Một trăm tám mươi nghìn!  

             Phòng này ở một đêm tốn một trăm tám mươi nghìn?!  

             Nếu đây mà là nông thôn, một trăm tám mươi nghìn có thể mua được một căn nhà rồi, xa xỉ quá!  

             Tôn Nhị Mai hỏi: "Khách sạn của mấy người sao đắt vậy!"  

             Nhân viên lễ tân vẫn duy trì nụ cười lễ phép: "Thưa chị, phòng này của chị là phòng tổng thống, một đêm có giá năm mươi nghìn, bữa sáng cao cấp hôm nay của chị có giá một trăm ba mươi nghìn, còn năm nghìn còn lại là phí dịch vụ".  

             Tôn Nhị Mai trợn tròn mắt: "Một bữa sáng mà tốn đến một trăm ba mươi nghìn tệ? Cái thuyền rách ấy mà có giá ấy?"  

             Nhân viên lễ tân nói: "Thưa chị, sáng nay chị ăn cá ngừ, còn có trứng cá muối đều là hàng được vận chuyển từ đảo quốc theo đường hàng không, ngoài ra chúng tôi còn mời đầu bếp cao cấp nhất nước Pháp nấu món này, hơn nữa rượu vang mà các chị uống sáng nay có giá tám mươi nghìn tệ".  

             Nghe nhân viên lễ tân báo giá xong, Tôn Nhị Mai thấy nhức đầu, may mà không phải bà ta bỏ tiền ra, nếu không bán bà ta đi cũng chả được từng nấy tiền.  

             Tôn Nhị Mai nói nhỏ: "Con gái à, nhiều tiền như vậy, Kế Hải có chi ra cho chúng ta không?"  

             Lưu Lộ nói: "Mẹ yên tâm, anh ấy là bạn trai con mà".  

             Thực ra trong lòng Lưu Lộ cũng rất lo lắng, Vương Kế Hải đúng là giám đốc ấy, nhưng thu nhập không quá cao, một năm chỉ tầm ba bốn trăm nghìn, ở một đêm đã tốn một trăm mấy chục nghìn, đây không phải là một khoản tiền nhỏ.  

             Đúng lúc này, đám người Tần Lâm cũng đi tới.  

             Lưu Lộ nhíu mày, rút điện thoại ra, đi ra góc gọi cho Vương Kế Hải.  

             "Chồng à, có chuyện này em muốn bàn với anh, em và mẹ em ở khách sạn tốn một trăm tám mươi lăm nghìn".  

             Vương Kế Hải lập tức sững sờ: "Cái gì! Một trăm tám mươi lăm nghìn, mấy người làm cái gì vậy! Chẳng phải tôi đã đặt cho cô và mẹ cô ở khách sạn Westin sao!"  

             Sắc mặt Lưu Lộ vô cùng khó coi: "Xin lỗi chồng, chúng em không biết khách sạn này lại đắt đến vậy, mẹ em nâng hạng phòng lên phòng tổng thống, còn ăn một bữa sáng cao cấp".  

             "Mẹ kiếp, cô điên à!", Vương Kế Hải không nén nổi lửa giận liền mắng cô ta: "Mẹ cô từ nông thôn lên, tôi hầu hạ đến tận răng, vậy mà mấy người gây họa cho tôi vậy sao? Ở một đêm tốn tận một trăm mấy chục nghìn? Cố ý muốn lừa tôi phải không?"  

             Lưu Lộ sốt ruột đến suýt khóc, vội vàng nói: "Chồng ơi, em xin lỗi, em thực sự không biết mình lại tiêu tốn nhiều tiền đến vậy, coi như em nợ anh được không, em sẽ trả anh có được không?"  

             Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Lưu Lộ, chuyện nào ra chuyện nấy, một trăm tám mươi nghìn này, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết giúp cô".  

             Nói xong, Vương Kế Hải liền cúp máy.  

             Vành mắt Lưu Lộ đỏ hoe, trong lòng vô cùng ấm ức, nhưng không có chỗ để giải tỏa.  

             Cô ta quẹt thẻ ngân hàng của Vương Kế Hải, trả lại phòng.  

             Tôn Nhị Mai thấy Từ Quyên đi xuống liền hỏi.  

             "Quyên Tử, hôm qua hai người ngủ thế nào?"  

             Từ Quyên cũng là người thành thật: "Tốt lắm, tôi chưa bao giờ được ngủ ở một căn phòng tốt đến vậy".  

             Tôn Nhị Mai bĩu môi: "Ăn sáng rồi nhỉ?"  

             Từ Quyên nói: "Ăn rồi, tôi hầu như chưa thấy mấy đồ ăn trên con thuyền đó bao giờ".  

             Tôn Nhị Mai có hơi buồn bực, bọn họ cũng ăn bữa sáng cao cấp? Ba người bọn họ trả nổi sao?  

             "Ha ha, Từ Quyên, chị đừng bốc phét nữa, chị bây giờ ham hư vinh đến vậy sao, tôi có lòng tốt mới đưa chị đến thăm con gái, giờ thì hay rồi, cứ phân cao thấp với tôi, chị có vui không?"  

             Từ Quyên có hơi ngượng ngùng: "Nhị Mai à, tôi đâu có phân cao thấp với cô, sao tôi bằng cô chứ".  

             Tôn Nhị Mai lạnh lùng hừ một tiêng: "Được rồi, tôi không nói chuyện với chị nữa, tôi đi đây, tự chị ngồi tàu về quê đi".  

             Nói xong, Tôn Nhị Mai liền cùng Lưu Lộ rời khỏi khách sạn.  

             Ra khỏi khách sạn, Tôn Nhị Mai nhớ lại sự thoải mái ngày hôm qua, tâm trạng vui vẻ, bà ta hỏi.  

             "Đúng rồi con gái, chẳng phải con bảo giảng viên sắp xếp việc cho con sao, mọi chuyện thế nào rồi?"  

             Lưu Lộ lắc đầu: "Sao dễ dàng đến vậy được, sinh viên nhiều như thế, không phải nói sắp xếp được là sắp xếp được".  

             Tôn Nhị Mai nghĩ: "Thế này đi, con hẹn giảng viên của con một bữa, mẹ mời cô ấy ăn cơm, đi spa, nịnh nọt cô ấy một chút!"  

             Lưu Lộ gật đầu, gọi điện thoại cho giảng viên, thử xem có hẹn được không.  

             Tôn Nhị Mai nghĩ, hôm qua ăn cơm được tặng nhiều món như thế, cơ bản chỉ mất có mấy đồng, đi thẩm mỹ viện cao cấp hôm qua cũng vậy, bốn người mất có bảy mươi lăm tệ, chút tiền này bà ta có thể chi được.  

             Dù sao con rể bà ấy cũng rất có mặt mũi.

Advertisement
';
Advertisement