Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 262: Của con rể tôi

Vừa quẹt đã có thể nhìn thấy thông tin thẻ ngân hàng, mặc dù tư cách của ngân hàng bọn họ không thể xem thông tin cụ thể nhưng giới tính của người dùng có thể nhìn được.

Nếu như là thẻ ngân hàng bình thường thì chỉ cần biết mật khẩu thẻ là có thể lấy tiền.

Nhưng số tiền quá lớn thì phải xác định thân phận mới được, nếu không phải chính chủ thì ngân hàng sẽ từ chối chuyển khoản, sau đó mới báo cho bạn.

Nhưng lần này thì khác, người có thể cầm được tấm thẻ đen vạn năng này đều là nhân vật lớn đứng đầu trên thế giới, dám trộm thẻ của nhân vật lớn như vậy còn đến đây chuyển khoản đúng là muốn chết mà.

Giám đốc mỉm cười: "Bà đợi một chút, cần phải làm một số thủ tục".

Nói xong, giám đốc xoay người đi, cầm điện thoại báo cảnh sát.

Vương Vân cũng không nghĩ nhiều, ngồi ở đây đợi, thật ra bà ấy cũng muốn đến thử.

Có loại thẻ chuyển khoản số tiền lớn thì phải có chữ ký chính chủ, cũng có loại thẻ cao cấp hơn thì không cần phải xác minh chính chủ.

Tấm thẻ ngân hàng của Tần Lâm không phải loại bình thường, dù gì trước đây anh cũng là thiếu gia nhà họ Tần, có một chiếc thẻ ngân hàng cao cấp cũng chẳng có gì lạ.

Nếu như thật sự có thể chuyển khoản, thì mười triệu này bà ấy sẽ chuyển hết.

Đợi mấy phút sau vẫn chưa thấy giám đốc quay lại, còn nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

Vương Vân cũng chẳng thèm quan tâm, dù gì cũng chẳng liên quan đến bà ấy.

Nhưng mà tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, hai chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa, mấy người đặc công xuống xe, trong tay còn cầm súng, xông vào trong ngân hàng, chĩa họng súng vào Vương Vân.

Vương Vân bị dọa một phen, bà ấy là đàn bà con gái, làm gì đã bao giờ gặp cảnh tượng này, hai chân run cầm cập, lập tức quỳ xuống đất, suýt đái ra quần.

"Các, các người làm gì vậy, tôi có phạm pháp đâu!"

Giám đốc ngân hàng bước ra: "Bà không phạm pháp? Bà trộm thẻ ngân hàng của người khác, chuyển vào tài khoản của mình mười triệu, bà còn nói bà không phạm pháp? Bà cứ chờ ngồi tù đi là vừa".

Đầu Vương Vân ong một tiếng, không ngờ chỉ dùng thẻ ngân hàng của Tần Lâm chuyển khoản cũng phạm tội lớn như vậy.

Tất nhiên nếu là thẻ của người khác thì cũng sẽ không lớn chuyện như thế này, nhưng bởi vì đây là thẻ của Tần Lâm, là thẻ đen vạn năng cho nên bên phía ngân hàng vô cùng chú trọng.

Vương Vân ngồi phịch xuống đất, hai chân không ngừng run rẩy, muốn đứng lên cũng khó.

"Đừng! Tấm thẻ này là của con rể tôi, để tôi gọi điện thoại cho nó qua đây, đây chỉ là hiểu lầm!"

Giám đốc chau mày: "Mau gọi đi, bật loa ngoài".

Cứ để đó xem thử, nhỡ thật sự là hiểu lầm, anh ta cũng khó nói.

Vương Vân vội vàng cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Tần Lâm.

"Alo! Cậu mau đến ngân hàng cho tôi, mau lên!"

Đến lúc này mà Vương Vân vẫn dùng giọng điệu ra lệnh, bà ấy vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Tần Lâm nghe giọng điệu của Vương Vân có chút không đúng, tiếng hơi run, giống như vừa bị dọa, anh vội vàng đến ngân hàng.

Vừa đến cửa, thấy nhiều cảnh sát vây quanh Tần Lâm có chút lo lắng.

"Dì Vương, sao thế?"

Vừa nhìn thấy Tần Lâm, Vương Vân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên nói.

"Chính là cậu ấy! Thẻ ngân hàng này là của cậu ấy, đây là con rể của tôi, tôi dùng thẻ của con rể không phạm pháp chứ?"

Giám đốc chau mày, hỏi.

"Thưa anh, anh có phải chủ nhân của tấm thẻ này không?"

Nhìn thấy tấm thẻ, Tần Lâm cũng hiểu ra có chuyện gì, Vương Vân trộm thẻ ngân hàng của anh để rút tiền kết quả là bị bắt? Người đàn bà này thật sự khôi hài.

"Đúng vậy".

Giám đốc không dám qua loa, vội vàng lấy thẻ căn cước của Tần Lâm để tiến hành nghiệm chứng, thông tin thẻ căn cước và chính chủ hoàn toàn trùng khớp, lúc này mới cung kính đi ra ngoài, khom lưng cúi đầu nói.

"Xin lỗi anh, đây chỉ là hiểu lầm, nhưng thẻ ngân hàng của anh không nếu không có giao quyền thì bất cứ ai cũng không được rút, bao gồm cả người thân của anh cũng vậy".

Tần Lâm gật đầu, biết chuyện rồi cũng không thể trách giám đốc người ta, chỉ nói câu không có chuyện gì, cảnh sát bảo vệ gì đó cũng giải tán.

Vương Vân ngồi tê liệt dưới đất, vẻ mặt có chút có lỗi, dù gì thì bà ấy cũng trộm thẻ ngân hàng của Tần Lâm, bây giờ bị bắt tại trận, đương nhiên cũng không mát mặt gì cho cam.

Ra khỏi cửa ngân hàng, Vương Vân nói.

"Họ Tần, tôi trộm thẻ ngân hàng của cậu, tôi cảm thấy mười triệu để ở chỗ cậu sớm muộn cũng bị cậu tiêu hết, tôi cũng nể tình người lớn nhà cậu trước đây nên muốn giúp cậu giữ thôi".

Trong lòng Tần Lâm cười lạnh, da mặt Vương Vân cũng dày thật, rõ ràng là bà ấy muốn mười triệu kia, còn nói muốn giữ giúp.

Thấy Tần Lâm không lên tiếng, Vương Vân nghiến răng, dù gì da mặt cũng đã dày rồi, dứt khoát nói cho rõ.

"Họ Tần, tôi nhìn ra, cậu chuẩn bị cưới Linh Linh nhà tôi phải không, mặc dù tôi cảm thấy hai đứa không có khả năng, nhưng tôi thấy biểu hiện gần đây của cậu không tệ, tôi có thể cho cậu một cơ hội".

"Mười triệu này, coi như tiền sính lễ chắc không thành vấn đề chứ?"

Tần Lâm cười bất đắc dĩ: "Nói nửa ngày, ý cô là muốn mười triệu này đúng không".

Vương Vân nhìn anh một cái: "Đúng rồi, tôi là mẹ của Linh Linh, sau này kết hôn với nó, cậu cũng phải gọi tôi là mẹ, tôi hỏi cậu chút tiền chắc không quá đáng đúng không?"

Tần Lâm gật đầu: "Nhưng chỉ là mười triệu thôi, đưa cho cô cũng được".

Vương Vân bĩu môi, nghe anh nói câu này giống như là có nhiều tiền lắm vậy, mười triệu, tấm thẻ rách của anh cũng chỉ là mười triệu có lẻ thôi?

"Đưa số thẻ cho cháu".

Tần Lâm lấy điện thoại ra bắt đầu thao tác, chuyển mười triệu cho Vương Vân.

Người đàn bà này nhỏ mọn như vậy, cũng chỉ là mười triệu thôi mà, đừng nói là mười triệu, cho dù là một trăm triệu, Tần Lâm cũng có thể đưa một cách nhẹ nhàng.



Mặc dù Vương Vân có chút đáng giận nhưng dù gì cũng là mẹ của Chúc Linh Linh, Tần Lâm cũng không tính toán với bà ấy.

Không lâu sau, điện thoại của Vương Vân nhận được tin nhắn, nhìn tiền được chuyển vào tài khoản, Vương Vân lập tức vui vẻ, vỗ vai Tần Lâm, cười ha ha nói.

"Lần này cậu biểu hiện tốt lắm".

Nhưng sau khi nói xong, lập tức trở mặt.

"Mặc dù tôi đã cầm tiền của cậu nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý chuyện hai đứa đâu, nói cho cậu biết, mười triệu này chỉ là một phần sính lễ thôi, muốn lấy con gái tôi, không đơn giản như vậy đâu, hừ!"

Nói xong Vương Vân cười ha ha rời đi.

Về đến nhà Vương Vân không nói gì, Tần Lâm cũng không nói gì, Chúc Linh Linh đương nhiên không biết chuyện kia.

Chỉ cảm thấy hai ngày nay mẹ rất vui vẻ, không biết tại sao.

...

Trưa hôm sau, Tần Lâm đột nhiên nhận được điện thoại của Chúc Linh Linh, khoảng thời gian này, cô ấy đang đi làm mới phải, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh?

"Alo, Linh Linh, chuyện gì thế?"

"Anh Tiểu Lâm, có phải anh đưa tiền cho mẹ em không?!"

"Ừm, đúng, đưa cho cô mười triệu".

Chúc Linh Linh cạn lời, anh Tiểu Lâm vừa kiếm được mười triệu, cuối cùng vẫn bị mẹ lấy mất.

"Anh Tiểu Lâm, có chuyện rồi, mẹ em thua sạch mười triệu rồi!"

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement