Khi ván thứ sáu kết thúc, tất cả mọi người đều đập đùi giậm chân một cách giận dữ, thầm tiếc tại sao mình lại không đặt theo chứ.
Cho dù có phải đặt mười nghìn hai mươi nghìn cũng được!
Nếu cứ đặt theo vào giải Lục Bảo thì chắc chắn bọn họ đã kiếm được một vố lớn rồi!
Vương Vân đột nhiên trở nên hưng phấn: “Trúng rồi sao? Chúng ta trúng rồi!”
Chúc Linh Linh trừng mắt nhìn bà: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, anh Tiểu Lâm trúng chứ có phải chúng ta đâu”.
Vương Vân trợn tròn mắt: “Biết rồi, mẹ mừng thay cậu ta là được chứ gì! Không biết con có phải con ruột của mẹ không nữa!”
Vương Vân thật sự đã phục, vận may của thằng nhóc họ Tần này khá đấy, mua đồ cổ thì mua được bảo vật, cá cược đua ngựa cũng thắng giải lớn, tuy không có bản lĩnh nhưng lại vô cùng may mắn.
Bành Đào có vẻ không thể chịu được nữa, bèn tìm một lý do rời đi để tránh phải xấu hổ.
Sau khi Bành Đào đi khỏi, đương nhiên những người khác cũng sẽ không ở đây xem nữa.
Thắng được hơn mười triệu, thái độ của Vương Vân đối với Tần Lâm trên đường về đã tốt hơn rất nhiều, lời nói cũng bớt chua chát hơn.
Nhưng Chúc Linh Linh vẫn luôn nhắc nhở đây là tiền riêng của Tần Lâm, không liên quan gì đến cô, bảo Vương Vân đừng nghĩ ngợi lung tung.
Vương Vân không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, vì vậy bà chỉ còn cách tìm cơ hội khác để xin tiền Tần Lâm.
Dù gì bà ấy cũng là mẹ của Chúc Linh Linh, nếu Tần Lâm muốn tiếp tục qua lại với Chúc Linh Linh thì đương nhiên phải được bà ấy thông qua.
Mười triệu này sớm muộn gì cũng sẽ là của bà ấy thôi.
...
Đồng thời, trong một lớp học ở đại học Hán Đông, Vương Đông Tuyết nhìn thấy điện thoại thông báo thời gian, sắc mặt chợt ửng đỏ.
Ngày mai là sinh nhật cô, trước đây cô toàn tự mình lén tổ chức sinh nhật trong ký túc xá, nhưng năm nay cô lại muốn tổ chức cùng người khác.
Cô cầm điện thoại rồi nhìn vào sổ liên lạc trong Zalo, sau đó mở vào hộp thoại với Tần Lâm, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không bấm gửi tin nhắn.
Cô muốn mời Tần Lâm đến dự sinh nhật mình, nhưng như vậy có đường đột quá không? Có quá chủ động không?
Vương Đông Tuyết vừa nghĩ tới liền đỏ mặt, ngại ngùng xấu hổ.
Đột nhiên, một vài bạn học đi đến, có một cô gái đứng trước mặt Vương Đông Tuyết, cao giọng nói.
“Này, ngày mai là sinh nhật tớ, tớ sẽ mời cả lớp đi ăn, chắc cậu cũng sẽ đi chứ nhỉ?”
Cô gái đang nói chính là Triệu Đông Mai, điều kiện nhà cô ta cũng không tồi, đặc biệt là cô ta sinh cùng ngày với Vương Đông Tuyết.
Vương Đông Tuyết hơi ngại, ngày mai cô vốn muốn tổ chức sinh nhật cùng với Tần Lâm.
“Thật xin lỗi, ngày mai tớ có hẹn với bạn mất rồi...”
Vì không muốn đi nên Vương Đông Tuyết mới nói dối, mặc dù vẫn chưa hẹn được Tần Lâm nhưng cứ nói vậy trước cho xong.
Triệu Đông Mai lập tức cau mày: “Sao thế? Không nể mặt tớ à?”
“Cả lớp đều đi đó, bình thường cậu không tham gia, đến cả họp lớp cũng chẳng đi được mấy lần, lần này không cần cậu chi tiền mà vẫn không chịu đi ư? Yên tâm đi, tớ không cần cậu tặng quà đâu”.
Vương Đông Tuyết vẫn còn hơi do dự.
“Thế này đi, cứ dắt theo bạn của cậu là được, OK chưa hả?”
Triệu Đông Mai nói vậy làm Vương Đông Tuyết không tiện từ chối.
“Được thôi”.
Nhìn thấy Vương Đông Tuyết đồng ý, Triệu Đông Mai liền nở nụ cười đắc ý.
“Được rồi, quyết thế nhé, dù sao cũng chẳng có ai đến dự sinh nhật của cậu, cho nên cậu cứ đến ăn cùng với tớ là được”.
Thật ra Triệu Đông Mai thừa biết hai người bọn họ sinh cùng ngày, vì thế cô ta mới cố ý mời Vương Đông Tuyết đến xem.
Để Vương Đông Tuyết thấy được cả lớp chúc mừng sinh nhật cô ta ra sao, và họ đã quên sinh nhật của Vương Đông Tuyết thế nào.
Sau khi mọi người rời đi, Vương Đông Tuyết mới thở dài, cảm thấy có chút hối hận, nhưng cô đã đồng ý rồi nên chỉ có thể mặt dày liều một phen.
Vương Đông Tuyết nhắn tin cho Tần Lâm.
“Anh Tần, ngày mai bạn học của em tụ tập, được dẫn bạn cặp theo, anh có thể đi cùng em không?”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Vương Đông Tuyết vội vàng khóa màn hình rồi bỏ vào túi, nhìn cũng không dám nhìn, tim cô bắt đầu đập nhanh và mặt cũng đỏ lên.
Vài phút trôi qua, một tiếng ‘ting’ điện thoại vang lên.
Vương Đông Tuyết nhanh chóng mở máy, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tần Lâm.
“Được”.
Mặc dù chỉ là một từ đơn giản, nhưng lại khiến Vương Đông Tuyết đứng ngây ra cười ngốc nghếch mất một lúc.
Chiều ngày hôm sau, Vương Đông Tuyết đã đợi ở cổng trường, sau khi các bạn học khác lần lượt đi ra, rồi lên xe chuẩn bị đi đến nhà hàng.
Triệu Đông Mai liền hỏi: “Vương Đông Tuyết, đợi bạn trai hả?”
Vương Đông Tuyết cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ đỏ mặt gật đầu.
“Nếu anh ta chưa đến thì cứ để anh ta bắt taxi đến đó đi, còn cậu đi cùng tụi tớ, đường xa như vậy nếu phải bắt xe thì cậu phải mất hơn mười tệ đấy, cậu tiết kiệm như vậy chắc sẽ rất đau lòng”.
Triệu Đông Mai luôn ganh tị với vẻ đẹp của Vương Đông Tuyết, vì vậy cô ta luôn hết lần này đến lần khác so sánh với cô.
Vương Đông Tuyết ngượng ngùng cười đáp: “Không cần đâu, tớ đợi bạn trai đến đi cùng”.
Triệu Đông Mai hừ lạnh một tiếng: “Chắc bạn trai cậu cũng không có xe đâu nhỉ?”
Vương Đông Tuyết ngây ra một lúc: “Tớ cũng không biết nữa, hình như không có thì phải”.
Lần trước mẹ Vương Đông Tuyết đến, Tần Lâm luôn bắt xe dẫn bọn họ đi, nên cô cũng không rõ là anh có xe hay không.
Triệu Đông Mai lộ rõ vẻ đắc ý: “Lát nữa bạn trai tớ đến đón, hay là chúng ta cùng nhau đi, chiếc Audi của bạn trai tớ dư cũng nhiều chỗ, ngồi thêm hai người cũng không thành vấn đề”.
Triệu Đông Mai cố tình khoe khoang để Vương Đông Tuyết biết rằng bạn trai cô ta rất giàu có, muốn cô thấy được bản thân cô ta như tiểu công chúa, còn Vương Đông Tuyết chỉ là cô bé lọ lem.
Vài phút sau, một chiếc Audi trắng phi nước đại đến, một gã bụng bia mập lùn từ trên xe bước xuống, chiếc xe vốn dĩ khá rộng rãi nhưng lại bị tên mập này làm cho trông giống như chật hẹp vô cùng.
Sau khi xuống xe, tên béo lấy từ ghế phụ ra một bó hồng.
Chín mươi chín đóa hồng.
Tên béo cầm bó hồng trên tay, tiến về phía Triệu Đông Mai rồi nói.
“Đông Mai, sinh nhật vui vẻ!”
Các bạn học xung quanh đột nhiên reo hò lên.
“Woah, Đông Mai, cậu hạnh phúc thật đấy!”
“Bạn trai của cậu cũng lãng mạn quá rồi đó!”
“Tớ ghen tị chết mất, giá như sinh nhật tớ cũng vậy thì tốt biết mấy”.
Mặc dù chỉ tặng một bó hồng bình thường nhưng các bạn học vẫn cảm thấy vô cùng lãng mạn khi được tận mắt chứng kiến.
Triệu Đông Mai cũng rất đắc ý, cô ta cầm lấy bó hồng, bước lên xe ngồi vào ghế lái phụ, sau đó đặt hoa ở băng ghế sau rồi nói với Vương Đông Tuyết.
“À, Đông Tuyết này, thật xin lỗi, tớ không ngờ bạn trai lại mua bó hoa lớn như vậy cho tớ, để ở sau sợ là sẽ không còn chỗ cho cậu và bạn trai cậu nữa rồi, hay là hai người cứ bắt xe đi”.
Các bạn học khác cũng lộ ra vẻ giễu cợt rồi lần lượt lên xe.
Chỉ còn Vương Đông Tuyết ở lại một mình, cô đứng trước cổng trường, cảm thấy hơi xấu hổ.
Vẻ mặt Triệu Đông Mai có chút bỡn cợt, cảm thấy mục tiêu của cô ta đã đạt được rồi bèn quay đầu nói.
“Đi thôi, đừng quan tâm cậu ấy nữa”.
Ngay khi vừa định đóng cửa sổ xe, đột nhiên có tiếng động cơ vang lên, liền thu hút sự chú ý của Triệu Đông Mai và tên béo.
Một chiếc Aston Martin dòng xe ý tưởng phi nước đại tiến vào.