Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của mọi người, trên mặt Triệu Đông Mai lộ ra nụ cười hài lòng, đây chính là thứ cô ta muốn thấy.
Cô ta khoác tay Đường Hiên, nũng nịu hỏi.
“Ông xã, tại sao bánh kem của em vẫn chưa đến chứ?”
Ăn chỉ là thứ yếu, bánh mới quan trọng.
Hôm nay dẫn nhiều bạn học như vậy đi chơi, mục đích là để họ cảm nhận được điều mà trước đây bọn họ chưa từng trải qua, để bọn họ biết rằng bây giờ Triệu Đông Mai đã tìm được bạn trai giàu có, không còn giống trước đây nữa.
Vương Đông Tuyết căn bản không thể so với cô ta được.
Đường Hiên mỉm cười, đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói.
“Chắc cũng sắp rồi nhỉ?”
Triệu Đông Mai vui vẻ đáp: “Vậy thì tốt quá, lát nữa bánh kem đến chúng ta cùng ăn”.
Đường Hiên cười ngượng ngùng, thầm nghĩ một miếng bánh nhỏ như vậy còn không đủ cho hai người ăn... Sao lại cùng ăn chứ?
Vừa dứt lời, cửa phòng riêng được mở ra, một nhân viên phục vụ chậm rãi đi tới với một chiếc xe nhỏ, trên xe là một chiếc bánh kem năm tầng, chiếc bánh trắng như tuyết tỏa ra mùi thơm sữa ngọt ngào khiến ngón tay trỏ của mọi người động đậy.
Mặt trên của bánh có hai con thiên nga đen, trông vô cùng quý phái.
“Woah!”
Mọi người đều từng nghe qua bánh của Thiên Nga Đen, kể cả khi các ngôi sao hàng đầu tổ chức đám cười thì cũng có rất ít người dám mua một chiếc bánh kem to như vậy, bởi vì nó thực sự rất đắt, một miếng nhỏ có thể lên đến vài chục nghìn, còn chiếc to như vậy chắc chắn vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Triệu Đông Mai đột nhiên trở nên kích động, hai tay che miệng, vẻ mặt vô cùng xúc động, khóe mắt có hơi ngấn lệ đến mức không nói nên lời.
Chiếc bánh từ từ được đẩy đến.
Triệu Đông Mai xấu hổ đánh nhẹ Đường Hiên một cái.
“Đáng nghét! Còn nói với người ta là bánh kem nhỏ nữa chứ”.
Chiếc bánh năm tầng này mà gọi là nhỏ sao?
Lúc này, Tần Lâm nhìn Vương Đông Tuyết và nói.
“Thích không?”
Vương Đông Tuyết ngây ra một lúc: “Thích ạ, chiếc bánh kem này đẹp quá”.
Khi chiếc bánh được đẩy ra phía trước, Triệu Đông Mai cúi đầu, mặt đột nhiên biến sắc, sau đó chợt nhíu mày.
Bởi vì chữ trên chiếc bánh kem này là ‘Đông Tuyết, sinh nhật vui vẻ’.
Sắc mặt Triệu Đông Mai sa sầm xuống, cô ta nhìn nhân viên phục vụ rồi nói.
“Các người làm gì vậy hả, đến cả tên tôi cũng viết sai sao?”
Nhân viên phục vụ giật mình, bọn họ đều là người làm công, đương nhiên không dám chọc giận khách hàng.
“Xin lỗi cô, chiếc bánh này không phải do chúng tôi làm, tôi chỉ chịu trách nhiệm giao bánh thôi ạ, tôi cũng không biết...”
Triệu Đông Mai tức đến mặt mày tái xanh, nếu chuyện khác thì không sao nhưng đến cả tên cũng viết sai, điều quan trọng nhất lại viết nhầm thành ‘Đông Tuyết’!
Cô ta vốn không muốn đối phó với Vương Đông Tuyết, nhưng lần này mời Vương Đông Tuyết đến đây chính là để sỉ nhục cô, nhưng bây giờ tên cô lại được ghi lên trên rồi, chẳng phải là quá nhục nhã hay sao!
Triệu Đông Mai cầm dao lên, định cắt xuống.
Tần Lâm đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Làm gì thế, đây là bánh kem của cô sao, cô cắt cái gì chứ?”
Triệu Đông Mai sững ra một lúc, vô cùng tức giận.
“Lắm lời, đây không phải bánh của tôi thì còn của ai nữa? Chẳng lẽ anh mua à?”
Tần Lâm nói: “Đúng vậy, đây là bánh kem tôi mua, còn của cô ở dưới kia”.
Nói xong, Tần Lâm chỉ vào khoang dưới của xe.
Trong ngăn đó có một cái bánh nhỏ sáu tấc, nhỏ đến mức còn không đủ cho hai người ăn.
Bên trên có một hình vẽ thiên nga đen nhỏ và có dòng chữ ‘Đông Tuyết, sinh nhật vui vẻ’.
Nhìn thấy chiếc bánh kem này, Triệu Đông Mai không dám tin vào mắt mình.
“Sao lại thế được!”
Hai chiếc bánh có sự chênh lệch rất lờn, một chiếc là thiên nga được làm từ kem, chiếc còn lại là thiên nga được vẽ trên mặt.
Một cái là năm tầng, còn một cái là sáu tấc.
Cho dù thế nào cũng không thể so sánh được, chiếc bánh cô ta mua cứ như quà tặng kèm.
Triệu Đông Mai mặt mày tái xanh, tức giận nhìn chiếc bánh, lộ rõ vẻ ghen tị.
Cái tên rẻ rách này làm sao mua nổi bánh kem đắt như vậy được?
“Hừm, Vương Đông Tuyết, chắc đây là giả chứ gì?”
Đường Hiên vừa lau mồ hôi vừa nhìn, nghe Triệu Đông Mai nói vậy liền vội vàng đi tới.
“Đúng vậy, bánh của bọn họ là đồ giả, chắc là thương hiệu khác làm giả Thiên Nga Đen, nếu không thì cái bánh to như vậy, ít nhất cũng phải tốn mấy triệu”.
Mấy triệu!
Mọi người hít sâu một hơi, nghèo đói đã thực sự giới hạn trí tưởng tượng của bọn họ, một cái bánh lại có giá tận mấy triệu, thật sự là làm người ta hoảng hốt.
Đường Hiên nhìn cái bánh rồi nói.
“Bánh không phải cứ càng to là càng đắt, nó đều phụ thuộc vào chất lượng, bánh của Thiên Nga Đen được làm từ loại kem ngon nhất, hơn nữa người làm cũng phải có tay nghề đẳng cấp , nghe nói bọn họ gửi dao nĩa dùng kèm tất cả đều được làm bằng bạc”.
“Nhưng người anh em cũng có tâm rồi, một chiếc bánh giả to như vậy chắc cũng mất vài triệu nhỉ”.
Mọi người gật đầu, dù sao cũng là bánh năm tầng, cho dù không phải hàng hiệu nhưng giá vẫn không hề thấp.
Hơn nữa có nhiều người như vậy, nếu thật sự chỉ có một chiếc bánh Thiên Nga Đen nhỏ cũng không chia ra được, cũng may Tần Lâm đã mua một cái to.
Triệu Đông Mai cầm chiếc bánh nhỏ của mình, nói với vẻ mặt tự hào.
“Đông Tuyết, mặc dù cậu chưa từng được ăn bánh Thiên Nga Đen thật sự, nhưng bạn trai của cậu như vậy cũng quá tốt rồi, hai người ăn cái bánh đó cũng được đấy”.
Lúc này trong lòng Triệu Đông Mai cảm thấy mình có ưu thế, cho rằng bản thân là tiểu công chúa duy nhất trên thế giới này, còn Vương Đông Tuyết chỉ làm nên cho cô ta mà thôi.
Cô ta một mình lấy dao nĩa ra và ăn bánh kem.
Các bạn học khác tuy ghen tị nhưng chẳng còn cách nào khác, hôm nay là sinh nhật người ta, bọn họ đến chỉ để ăn chực, ai bảo bọn họ không có bạn trai nhiều tiền chứ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái bánh giả Thiên Nga Đen này cũng Vương Đông Tuyết cũng không tồi đấy.
Tần Lâm cầm dao lên, cắt phần đẹp nhất của chiếc bánh là hai con thiên nga được chạm khắc, sau đó đưa cho Vương Đông Tuyết.
“Đông Tuyết, sinh nhật vui vẻ”.
Vương Đông Tuyết không quan tâm là hàng nhái loại một hay loại hai, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được ai mua cho chiếc bánh to như vậy bao giờ.
Sau khi cắt xong, Tần Lâm liền đưa dao cho người khác để mọi người tự mình cắt.
Vài phút sau, mọi người ăn bánh xong liền lập tức cười vui vẻ.
Vương Đông Tuyết thưởng thức chiếc bánh vừa mềm vừa ngọt ở trong miệng.
“Anh Tần, chiếc bánh này ngon quá, trước giờ tôi chưa từng được ăn chiếc bánh nào ngon như vậy cả”.
Triệu Đông Mai trợn tròn mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Đồ nhà quê!”
Một chiếc bánh nhái lại có thể ăn ngon lành như vậy, Vương Đông Tuyết quả là sẽ nghèo cả đời.
Khi đang ăn, bỗng có một bạn học lên tiếng.
“Hở? Bộ dao nĩa này hình như được làm bằng bạc”.