Dám bắt nạt Vương Đông Tuyết, ba người Lưu Bình Bình là chủ mưu, nhưng những bạn học kia cũng chạy không thoát.
Ba cước lúc này đã đủ để khiến mọi người khuất phục, Tần Lâm chỉ đứng đó cũng đủ làm bọn họ sợ hãi, ai ai cũng run như cầy sấy, không dám ho he.
“Tự tát mình, tôi chưa bảo dừng thì không được dừng”.
Tần Lâm nói xong, mấy cô gái do dự một chút, sau đó từng người một bắt đầu tự tát lên mặt mình.
So với ba người Lưu Bình Bình, mấy cái tạt này đã là hình phạt đơn giản rồi.
Lưu Bình Bình nằm bên ngoài, mặt vô cùng khó coi, vội vàng rút điện thoại ra, gọi cho Khôn thiếu gia.
“Khôn thiếu gia! Em bị đánh, anh mau gọi người đến trường học!”
Khôn thiếu gia vừa nghe xong lập tức đồng ý.
Lưu Bình Bình ngồi co quắp trên mặt đất, toàn thân như bị tháo tung ra vậy, nhất là một cước kia của Tần Lâm khiến cô ta đau muốn chết.
Có điều đã như vậy rồi, cô ta vẫn phải nghiến răng, hung ác nói.
“Vương Đông Tuyết! Đôi cẩu nam nữ bọn mày đợi đấy, tao sẽ cho bọn mày biết tay!”
Tần Lâm ôm Vương Đông Tuyết dậy, đi qua người bọn họ.
“Được, tôi chờ”.
Nói xong, Tần Lâm dìu Vương Đông Tuyết lên xe.
Vài phút sau, một chiếc xe van dừng ở trước cổng, cửa xe được mở ra, mấy người đàn ông trông hung ác đi xuống, dẫn đầu là Khôn thiếu gia từng tranh giành bàn với Tần Lâm ở nhà hàng.
Nhìn thấy Lưu Bình Bình bị đánh thảm như vậy, Khôn thiếu gia lập tức nổi giận.
“Mẹ kiếp! Thằng nhãi, con mẹ nó, mày dám động vào người phụ nữ của tao, mày muốn chết hả!”
Lời vừa dứt, mấy người đàn ông lập tức vây quanh Tần Lâm.
Dù sao cũng là dân du côn, khí chất sẽ khác hoàn toàn sinh viên, mấy người đàn ông này vừa xuất hiện, sinh viên xung quanh lập tức lùi về sau, không dám lại gần.
Một tên côn đồ trong đám đó đột nhiên thấy Tần Lâm có hơi quen mắt, có điều cũng không dám nhận người, gã hơi lùi về sau mấy bước, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh rồi gửi cho Long Ích Huy.
“Ông Long, người này trông khá quen mắt, ông xem...”
Long Ích Huy lập tức gọi điện thoại cho gã.
“Mẹ kiếp, người này là Tần đại sư, mấy người muốn chết hả!”
Sắc mặt tên du côn lập tức thay đổi, Tần đại sư? Người mà ông Long gọi là Tần đại sư là người mà gã không thể dây vào.
Nghe đến đây, gã vội vàng lùi về sau, cách xa chỗ này.
Đám mà Khôn thiếu gia tìm đều là loại tạp nham, không có tổ chức, vậy nên bọn này nhất định không dễ thương lượng, gặp chuyện liền bỏ chạy, dù cho người khác có sống hay chết.
Đắc tội Tần đại sư, mấy người này chắc tiêu đời rồi.
Nhìn thấy có người bỏ chạy, Khôn thiếu gia lạnh lùng hừ một tiếng, mấy tên côn đồ này chẳng có tí nghĩa khí nào cả, cầm tiền mà dám chạy? Đúng là biết làm trò.
Cả đám vây quanh một người, còn bị người đó dọa sợ mà bỏ chạy?
Khôn thiếu gia đỡ Bình Bình dậy.
“Thằng chó chết, dám ra tay với người phụ nữ của tao, hôm nay nếu mày không quỳ xuống dập đầu một trăm lần thì tao sẽ đánh mày tàn phế!”
Khôn thiếu gia vừa nói xong câu này chưa bao lâu, đột nhiên hai chiếc xe chạy như bay đến, một Land Rover, một chiếc Prado.
Đều là xe việt dã, tốc độ rất nhanh, két một tiếng, dừng ngay cổng trường học.
Cửa xe mở ra, một người vội vàng bước xuống, người này đeo kính râm, mặc âu phục đen, sải bước lại gần, trên đầu thậm chí còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi lạnh.
Long Ích Huy bước đến trước mặt Tần Lâm, vội vã cúi đầu nói: “Tần đại sư, xin lỗi, tôi quản lý không tốt, để mấy tên rác rưởi này quấy rầy cậu”.
Không cần nói đến khí chất của Long Ích Huy, chắc chắc chắn mạnh hơn đám côn đồ kia rồi, vừa nhìn là biết là người có máu mặt.
Có điều Khôn thiếu gia không biết ông ta, anh ta nhíu mày, hét lớn.
“Mẹ kiếp, ông là ai, ông giả bộ cái gì?”
Long Ích Huy quay đầu, lạnh lùng nhìn Khôn thiếu gia.
“Không biết tôi đúng không?”
Khôn thiếu gia lạnh lùng hừ một tiếng: “Một tên ất ơ như ông mà cũng đáng để tôi biết đến hả?”
Khóe miệng Long Ích Huy cong lên, hung ác nắm chặt nắm đấm, đang chuẩn bị nói.
Thì một người khác lại xuống xe.
“Đoàn Bảo Đông tôi có đáng để cậu biết đến không?”
Lời vừa dứt, sau chiếc Prado cũng có mấy người đến.
“Còn có Bùi Lương tôi!”
Mấy tên côn đồ vây quanh Tần Lâm lập tức trợn tròn mắt.
Anh Đông, Bùi đại ca!
Đây là đội hình cao cấp đó!
Cái này giống như mấy người bình thường làm trong ngành thương mại điện tử đột nhên được gặp Jack Ma vậy, bọn họ kinh ngạc không nói nên lời.
Khôn thiếu gia mặc dù không phải người trong giang hồ nhưng anh ta cũng từng nghe qua tên của Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, lời nói có chút run rẩy.
“Anh Đông, Bùi đại ca, hai ông là...”
Hai người không thèm quan tâm anh ta, mà đi thẳng tới trước mặt Tần Lâm, cung kính nói.
“Tần đại sư! Cậu không sao chứ ạ?”
Lúc này, Vương Đông Tuyết cũng xuống xe, cô mặc quần áo Tần Lâm, khóe mắt vẫn còn vương vài giọt lệ, cô nói.
“Anh Tần, em không sao, hay là thôi đi vậy?”
Tần Lâm quay đầu, chỉ vào Vương Đông Tuyết nói.
“Đây là bạn gái tôi, tôi hi vọng cô ấy về sau không phải chịu bất kỳ thương tổn nào”.
Giọng điệu của Tần Lâm không hiền lành gì, khiến Bùi Lương và Đoàn Bảo Đông sợ giật mình, vội vàng khúm núm nói.
“Vâng!”
Nói xong, Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương quay đầu, dặn dò thuộc hạ.
“Từ ngày hôm này, mỗi ngày sẽ có bốn người đứng ở cổng trường luân phiên bảo vệ cho Tần phu nhân, còn có thêm bốn bảo vệ có năng lực sẽ ngầm bảo vệ, nếu xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn thì mấy người biết hỏi tội ai rồi ấy!”
“Vâng!”
Nói xong Đoàn Bảo Đông lạnh lùng nhìn đám côn đồ vây quanh Tần Lâm, nhíu mày.
“Đám phế vật bọn mày còn ở đây làm gì?”
Mấy tên côn đồ đang run cầm cập, vội vàng cụp đuôi chạy.
Đoàn Bảo Đông đích thân lấy một cây gậy đánh golf từ cốp sau, đi đến trước mặt Khôn thiếu gia, lạnh lùng đánh một gậy.
Rắc một tiếng
“A!!”
Khôn thiếu gia kêu thảm thiết, quỳ trên mặt đất, mặc dù công phu của Đoàn Bảo Đông không bằng Tần Lâm, nhưng vẫn là người có võ, lần này suýt nữa thì lấy mạng của anh ta, Khôn thiếu gia cảm thấy hai chân mình sắp bị đánh gẫy rồi, cả người bò trên mặt đất, liên tục kêu gào.
“Cái loại có mắt không tròng, dám động vào Tần đại sư?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám làm vậy nữa!”
Tần Lâm bước lên phía trước, giơ chân đạp lên đầu Khôn thiếu gia, lạnh lùng nói.
“Quỳ xuống, không dập đầu đủ một trăm cái, thì tôi đánh anh tàn phế”.
Câu này là Khôn thiếu gia vừa mới nói lúc nãy, bây giờ bị Tần Lâm trả lại y nguyên, sắc mặt Khôn thiếu gia vô cùng khó coi, có điều chỉ có thể nhắm mắt quỳ xuống bắt đầu dập đầu.
Nhân lúc Khôn thiếu gia đang dập đầu, ánh mắt của Tần Lâm quét qua mọi người, lạnh lùng nói.
“Dù là người quen hay không, hôm nay đều nghe hết rồi đấy, tôi là bạn trai của Vương Đông Tuyết, nếu như về sau ai dám bắt nạt cô ấy, dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi bảo đảm sẽ cho người đó sống không bằng chết!”
Nói xong, Tần Lâm đi đến trước mặt ba người Lâm Bình Bình, rút ra ba cây kim bạc, cắm ở trên đầu gối phải của ba người.
Ba người lập tức kêu gào thảm thiết.