Tô Văn Kỳ cau mày lại: “Chị Điền đừng nói nữa, anh ấy cũng đâu có làm gì sai, do cô Điền Anh đó quá đáng”.
Nhìn thấy quần áo của Tô Văn Kỳ bị đổ rượu vang, chị Điền thở dài.
“Hazz, tôi cũng biết cô ta quá đáng, nhưng chúng ta không nể mặt với cô ta như thế không phải là chuyện tốt”.
“Cô Điền Anh sinh ra ở tỉnh Hán Đông, quen biết rất nhiều ông chủ lớn, nếu đắc tội với cô ta, sau này có thể chúng ta phải từ bỏ thương diễn ở Đông Hải rồi.
Dù sao Đông Hải cũng là tỉnh nổi tiếng toàn quốc, có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, không nể mặt Điền Anh chính là từ bỏ tỉnh này, sau này e rằng đến đây sẽ gặp nhiều khó khăn.
Tô Văn Kỳ mặt mày u ám: “Hết cách rồi, nếu thực sự phải từ bỏ thì từ bỏ thôi”.
Tần Lâm nghe thấy vậy liền cười nói: “Từ bỏ? Tôi thấy, người nên từ bỏ là cô ta mới đúng, cô không cần phải lo lắng”.
Chị Điền nhíu mày: “Rốt cuộc cậu là ai, còn trẻ tuổi mà đã học cách nói khoác như thế? Tôi cảnh cáo cậu, cậu làm bạn với Văn Kỳ, người làm quản lý như tôi vốn dĩ nên ngăn cản”.
“Có điều cá nhân tôi cũng hy vọng Văn Kỳ có thể có một người bạn trai, tốt nhất cậu đừng hủy hoại cô ấy!”
Tô Văn Kỳ kéo chị Điền: “Được rồi đừng nói nữa, chúng ta đi thôi”.
Tô Văn Kỳ rất ít bạn bè ngoài giới, Tần Lâm là người duy nhất, vì thế cô không muốn để anh cuốn vào chuyện này.
Mặc dù hành động hôm nay của anh có chút kích động, nhưng cũng là vì bảo vệ cô, Tô Văn Kỳ không có ý trách anh, phía Đông Hải cùng lắm thì sau này không tới nữa.
Tuy nhiên Tần Lâm lại cười: “Đi cái gì chứ, còn một cuộc hẹn ăn cơm chưa đi, theo tôi nào”.
Nói xong, Tần Lâm dẫn hai người lên tầng.
Tô Văn Kỳ và chị Điền đều sững sờ, còn có cuộc hẹn ăn cơm nào sao?
Lúc nãy bọn họ đã làm loạn bữa ăn, còn ai khác nữa chứ?
Chị Điền bất lực lắc đầu, nghĩ bụng tên này trông cũng đẹp trai, nhưng hành xử không được chín chắn, điềm tĩnh, hoàn toàn không hiểu cuộc sống của tầng lớp thượng lưu là như thế nào.
Không hiểu cách đối nhân xử thế giữa những nhân vật có quyền thế, anh tưởng mình đang yêu ai chứ? Người bình thường sao có thể dễ dàng yêu được Thiên Hậu như Tô Văn Kỳ chứ.
Chị Điền nhíu mày, cảm thấy nực cười.
Có khi nào bạn của tên Tần Lâm này cũng ăn cơm ở đây không?
Sau đó anh dẫn đại minh tinh đến làm quen với bạn của mình, giống như rất có thể diện vậy, nếu thực sự như thế, chị Điền phải cảnh cáo Tô Văn Kỳ, không thể qua lại nhiều với kẻ không có nhân phẩm như thế này được.
Đến cửa phòng bao số 1, chị Điền miễn cưỡng đẩy cửa ra, nhìn thấy mấy người ngồi bên trong, cô ấy lập tức sững sờ.
Sau đó khuôn mặt lộ vẻ mông lung.
Mặc dù cô ấy hầu như không quen biết ai trên bàn ăn, nhưng có hai người thường xuyên xuất hiện trên tivi.
Một người là Mạnh Văn Cương.
Chủ tịch của tập đoàn Mạnh Thị, doanh nghiệp hàng đầu tỉnh Hán Đông!
Nhà doanh nghiệp đẳng cấp xếp trong top10 bảng xếp hạng Forbes.
Vị trí của Mạnh Văn Cương ở Đông Hải thậm chí là cả tỉnh Hán Đông vô cùng cao quý, mấy ông chủ ở phòng bao số 2 dưới tầng cộng lại cũng không bằng một Mạnh Văn Cương.
Còn một người khác cô ấy cũng biết, lợi hại hơn nhiều, đó là Hà Niệm Anh, chủ tịch bất động sản Hà Thị.
Mặc dù Mạnh Văn Cương lợi hại nhưng cũng chỉ ở khu vực tỉnh Đông Hải, nhiều nhất cũng chỉ được coi là vị trưởng quan tối cao cấp tỉnh, còn Hà Niệm Anh là người mạnh thực sự của đất nước, có tầm ảnh hưởng nhất định trên thế giới.
Mặc dù ngoài hai người này ra cô ấy không quen ai, nhưng từ cách ăn mặc có thể thấy tuyệt đối không hề đơn giản.
Một người mặc đồ Tôn Trung Sơn rất có khí chất, vừa nhìn biết ngay là lãnh đạo, có thể ngồi cùng với hai vị chủ tịch kia chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Vị cuối cùng càng rõ ràng hơn, mặc quân phục, năm sao trên cầu vai, là tướng quân!
Đội ngũ bàn ăn này thực sự quá đáng sợ.
“Xin thứ lỗi, chúng tôi đi nhầm……”, chị Điền sợ hãi, tưởng mình đi nhầm, nếu đắc tội với các vị lãnh đạo thì rắc rối to.
Tần Lâm lại nói: “Không nhầm đâu, chính là ở đây”.
Nói xong anh kéo Tô Văn Kỳ vào trong.
Chị Điền trừng mắt, nhìn Tần Lâm kéo Tô Văn Kỳ vào sâu trong cùng phòng bao, ngồi ở vị trí trung tâm.
“Chị Điền, chị cũng ngồi đi”, Tần Lâm nói.
“À, được, được!”, chị Điền kích động không biết nói gì, vội ngồi ở một góc, bên cạnh là Mạnh Văn Cương của tập đoàn Mạnh Thị.
Cô ấy nằm mơ cũng không ngờ rằng, có thể ngồi ăn cơm với những lãnh đạo máu mặt thế này, đúng là vi diệu.
Thấy chị Điền và Tô Văn Kỳ không được thoải mái cho lắm, Mạnh Văn Cương nói.
“Không cần lo lắng, chúng tôi đều là bạn của cậu Tần, đây là Vương Kim Hải”.
“Vị này là Tôn Kiến Dân”.
Con ngươi của chị Điền co lại, cô biết người ngồi ăn với họ chắc chắn sẽ không phải nhân vật tầm thường, nhưng không ngờ ông ấy chính là lãnh đạo Tôn!
“Vị này chắc không cần phải giới thiệu, Hà Niệm Anh, mọi người đều biết”.
Chị Điền vội đứng dậy, ngượng ngùng nói.
“Có thể quen biết các vị là niềm vinh hạnh của tôi, tôi là quản lý của Tô Văn Kỳ, Điền Hiểu Lâm”.
Mọi người đều gật đầu, coi như biết nhau rồi.
Hà Niệm Anh cười nói: “Cô Tô Văn Kỳ đúng là xinh đẹp thật, còn đẹp hơn cả trên tivi”.
Mặc dù Tô Văn Kỳ từng gặp nhiều nhân vật máu mặt nhưng lúc này cô cũng thấy căng thẳng.
“Cảm ơn chủ tịch Hà đã khen”.
Tần Lâm nói: “Cũng không phải người ngoài nữa rồi, cho đồ ăn lên đi, vừa ăn vừa nói chuyện”.
Nhà hàng này là sản nghiệp của Mạnh Văn Cương, đương nhiên là đã sớm có chuẩn bị, những món ăn ngon, rượu ngon được bày lên bàn, toàn là thứ Tần Lâm thích, vừa sang trọng nhưng lại không xa hoa.
Mấy huynh đệ họ cũng coi như lần đầu họp mặt chính thức, thực ra Tần Lâm còn vài sư đệ, sư muội ở tỉnh khác, đều là những nhân vật lớn, không thể nào sắp xếp được thời gian, họ rất ngưỡng mộ khi biết được tin năm người tụ họp.
Tần Lâm nói thẳng vào vấn đề: “Tô Văn Kỳ là bạn của tôi, muốn mở buổi hòa nhạc ở Đông Hải, bây giờ có chút vấn đề về sân vận động”.
Tôn Kiến Dân nghe thấy thế liền cau mày: “Chuyện này tôi đã nghe nói, tiểu sư huynh muốn làm thế nào? Ngày mai buổi hòa nhạc bắt đầu rồi, Điền Anh cũng có chút quan hệ ở tỉnh, bọn họ đã tuyên truyền mấy ngày rồi”.
Với thực lực của Tôn Kiến Dân đương nhiên có thể lấy lại địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc, nhưng hiện tại Điền Anh đã tuyên truyền được mấy ngày rồi.
Nếu như đổi sân bãi, để Tô Văn Kỳ tổ chức bên đó, sợ rằng tối mai bắt đầu buổi hòa nhạc, người hâm mộ hai bên sẽ đánh nhau, đến lúc đó phát sinh ra bạo động tập thể thì không hay.
Vương Kim Hải cũng gật đầu: “Bạo động tập thể rất khó khống chế, không thể liều được có điều nếu chúng ta đã biết quan hệ giữa sư huynh….cậu Tần và Tô Văn Kỳ, chúng ta có thể sắp xếp buổi hòa nhạc lần sau”.