Trang Nham nắm chặt tay Tần Lâm, lại gia tăng sức lực.
Lúc này, nếu là người bình thường thì ít cũng bị gãy xương!
Tần Lâm nhíu mày, anh đã không so đo với người bình thường như anh ta, mà anh ta còn được nước lấn tới.
Ngón tay Tần Lâm đột nhiên dùng sức.
Bỗng chốc!
Trang Nham cảm thấy ‘chiếc khăn’ trong tay mình biến thành một cái kẹp sắt, cứng lại trong nháy mắt!
Ngón tay Tần Lâm dùng sức, khiến tay Trang Nham cảm nhận được một áp lực rất lớn, anh ta dường như có thể nghe thấy được tiếng ma sát ‘rắc rắc’ của xương.
Trang Nham bỗng nhiên đổ đầy mồ hôi, dáng đứng của anh ta cũng càng lúc càng thấp theo sức lực của tay Tần Lâm, nếu tiếp tục, có lẽ sẽ quỳ luôn xuống.
Ngay khi Trang Nham sắp hét lớn, Tần Lâm liền buông tay ra.
Dù sao cũng là khách nhà họ Chúc, anh vẫn nên để cho anh ta chút thể diện.
Trang Nham thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui về lại, giấu hai tay về phía sau không để người khác nhìn thấy bàn tay đang run rẩy của mình.
Vô ý lau mồ hôi trên trán, giả vờ như không có chuyện gì.
Đám người Trang Đại Niên cũng không nhìn thấy sự bất thường của con trai, cho rằng chỉ là một cái bắt tay bình thường mà thôi.
“Vương Vân này, nhà em ở đây nhiều năm như vậy rồi mà không chuyển nhà à”.
Vương Vân bưng một ít hoa quả ra, đặt lên bàn rồi nói.
“Chuyển nhà á? Bây giờ nhà cửa đắt quá, chi phí chuyển nhà quá cao, với cả nhà em sống ở đây cũng quen rồi”.
Trang Đại Niên cười nhạt: “Cũng không thể nói như vậy, nhà cửa sau này càng ngày càng đắt, nếu bây giờ em không đổi nhà mới thì sau này càng không đổi được”.
Vương Vân nhíu mảy: “Anh nói vậy tức là nhà anh chuyển nhà rồi à?”
Trang Đại Niên nói: “Đúng thế, chuyển rồi, em có muốn đến xem không?”
“Có chứ, đi thôi, em muốn xem thử”, Vương Vân hơi không tin, bà ấy nghĩ mới vài năm không liên lạc thôi, Trang Đại Niên này có thể đổi sang ngôi nhà đẹp cỡ nào chứ?
Hai nhà lái xe vào trung tâm thành phố, đến một khu biệt thự tên là Thúy Tuyền Nguyên.
Vương Vân nhíu mày: “Anh Trang này, nhà anh đổi sang biệt thự đấy à?”
Trang Đại Niên mỉm cười: “Trong đây là khu biệt thự, chỉ toàn biệt thự thôi, em cũng tiện thể mua một căn đi”.
Trang Đại Niên nói rất thoải mái, giả bộ hờ hững như kiểu ông ta thích là có thể mua một căn biệt thự lớn vậy.
Tiến vào khu biệt thự này, sắc mặt Vương Vân liền sa sầm.
Bà ấy đã từng nghe nói về Thúy Tuyền Nguyên rồi, đây là khu biệt thự xa hoa.
Toàn bộ khu biệt thự chiếm diện tích rất lớn, nhưng không nhiều căn lắm, cảnh quan trong khu biệt thự chiếm vị trí rộng lớn, nghe nói trong đây còn có thể chơi golf nữa.
Dọc theo con đường xe chạy, khung cảnh hai bên dần thu vào tầm mắt, nào là hòn non bộ, hồ nước, đảo nhỏ, đường nhựa, sân tennis, sân bóng rổ.
Đây nào phải là tiểu khu, rõ ràng là một địa điểm du lịch.
Vương Vân rất ghen tị, bọn họ từng sống cùng một nơi, bây giờ nhà Trang Đại Niên đã đổi sang ngôi nhà xịn như vậy, còn nhà bọn họ vẫn sống trong căn nhà bé tẹo, khoảng cách chênh lệch thực sự rất lớn.
“Anh Trang này, nhà ở đây tầm bao nhiêu một căn?”
“Ha ha, cũng không đắt lắm, khoảng hơn hai mươi triệu tệ”.
Hơn hai mươi triệu tệ!
Vương Vân nắm chặt tay, tuy vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng bà ấy không yên bình như vậy, nhà ông Trang này đúng là phát tài rồi, sống trong một ngôi nhà xa hoa giá hai mươi triệu lận?
Mất hơn mười phút lái xe từ cổng tiểu khu mới đến nhà Trang Đại Niên.
Đây là căn biệt thự độc lập ở sâu bên trong tiểu khu, biệt thự rất lớn, trông ít nhất cũng phải sáu bảy trăm mét vuông, chỉ riêng sân đã rộng hơn trăm mét rồi.
Trông sân còn có hồ phun nước, đài câu cá, trước cổng là hồ nhân tạo, ra ngoài là có thể đi câu cá.
Một ngôi biệt thự đáng nghen tị.
Trang Đại Niên nhìn thấy sắc mặt của Vương Vân thì thấy vô cùng vui vẻ, cười ha hả nói.
“Vương Vân, vào trong xem đi, trang trí bên trong càng xa hoa hơn nữa!”
Mọi người bước vào bên trong, ngôi biệt thự được trang trí theo kiểu châu Âu với không gian rộng rãi và đèn trùm lộng lẫy, ghế sô pha bọc da, tủ sách lớn và một chiếc lò sưởi kiểu châu Âu, trông vô cùng sang trọng và xa hoa.
Trang Đại Niên đắc ý nói: “Thế nào, được chứ?”
Vương Vân thầm cười khinh bỉ: “Cũng tạm”.
“Ha ha, em Vương Vân này, em không cần ghen tị quá làm gì, nghe nói công ty của Linh Linh gần đây làm ăn cũng khá, có lẽ sau một thời gian nữa nhà em cũng sẽ mua được một căn biệt thự nhỏ thôi, mặc dù không bằng ở Thúy Tuyền Nguyên, nhưng vẫn tốt hơn những gia đình bình dân nhiều”.
Vương Vân nghe vậy liền tức giận, ý gì vậy, các ông ở trong biệt thự xa hoa còn chúng tôi chỉ có thể sống tốt hơn nhà bình dân một chút à? Ông ta đang khoe mẽ với ai vậy?
“Nhà này đúng là khá tốt, nhưng mà to quá, nhà bọn em không có nhiều người, ở ngôi nhà lớn như vậy thì lãng phí lắm”.
Trang Đại Niên cười ha ha vài tiếng: “Nhà ở mà, nên lớn một chút, có gì đâu mà lãng phí, chỉ có người không có tiền mới để ý đến tính năng thôi, em Vương Vân này, tư tưởng của em hơi tuột dốc rồi đó, chả trách mãi không đổi sang được nhà lớn”.
Vương Vân nhíu mày: “Ai bảo em chưa đổi nhà? Nhà em cũng có nhà mới rồi, chỉ là vẫn chưa chuyển sang thôi”.
Vương Vân máu chó dồn lên não, liền chém gió.
Trang Đại Niên mỉm cười: “Ồ, thật à, bọn em cũng đổi nhà rồi sao? Vậy lúc nào đưa anh đi xem đây?”
Vương Vân lạnh lùng hừ một tiếng: “Đợi một thời gian nữa đi, mới trang trí xong đang để thoát khí metal”.
Trang Đại Niên nói: “Thoát khí metal? Cho dù thoát khí thì vào tham quan một chút chắc không vấn đề gì nhỉ? Thế nào, hay là chiều nay hoặc sáng mai đi xem đi?”
Vương Vân sững sờ giây lát, vốn dĩ vừa rồi bà ấy hơi nóng máu mới bốc phét vậy thôi, ai bảo Trang Đại Niên khinh người quá đáng, bà ấy đang định viện cớ nhà đang trang trí để lờ qua chuyện này.
Cuối cùng bà ấy lại quên mất, trang trí thì cũng vẫn đến tham quan được mà.
Sắc mặt Vương Vân hơi lúng túng, bà ấy kiếm đâu ra nhà đây?
Dạo gần đây Chúc Linh Linh làm ăn khá thật đấy, nhưng tiền kiếm được đều là tiền công ty cả.
Một công ty đang phát triển trong giai đọan đầu đều đổ dồn vào đầu tư, còn nợ ngân hàng rất nhiều tiền, đến cuối năm Chúc Linh Linh mới nhận được hoa hồng.
Vì vậy bây giờ cô chỉ đang làm việc không công.
Vương Vân do dự, bà ấy không thể nói thẳng ra được.
Mà Trang Đại Niên lại từng bước dồn ép, tiên tục hỏi khi nào đi được.
Tần Lâm bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu đã muốn thì mai đi đi”.
Tần Lâm nói vậy khiến mọi người đều sững sờ.
Vương Vân chau mày, hung hăng trợn nhìn Tần Lâm.
“Anh nói linh tinh gì vậy!”
Chúc Linh Linh đứng bên cạnh vội vàng kéo góc áo Tần Lâm, ý bảo anh đừng nói nữa.
Bọn họ lấy đâu ra nhà cho người ta tham quan chứ.
Trang Đại Niên lại không tha: “Được, mai thì mai, vậy ngày mai cả nhà anh sẽ đến nhà bọn em tham quan, chốt thế nhé, đừng hối hận đó!”
Vương Vân cũng không còn tâm trạng tham quan nhà Trang Đại Niên nữa, trên đường về nhà, Vương Vân tức đến nỗi suýt chửi người.
“Họ Tần kia, cậu cố ý chống lại tôi đúng không! Cậu hứa hẹn cái quái gì vậy?”