Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Sắc mặt Vương Vân rất khó coi, bà ấy cau mày trừng mắt nhìn Tần Lâm, nếu không phải Trang Đại Niên có mặt ở đây thì bà ấy đã chửi anh rồi.  

             Tên này muốn làm gì? Quanh đây ngoài trang viên Thanh Mai ra, hoàn toàn không có căn nhà nào khác.  

             Lẽ nào căn nhà mà Tần Lâm mua đã xa tận đến Đông Hải sao?  

             Lúc mọi người đang nghi ngờ thì xe bus đỗ trước cổng trang viên Thanh Mai.  

             Lúc nãy đi lướt qua, tất cả mọi người đều nhìn vào trong, ngay cả Chúc Linh Linh cũng muốn nhìn xem trang viên Thanh Mai lừng danh rốt cuộc trông thế nào.  

             Đương nhiên lúc xe dừng lại, tất cả mọi người đều sững sờ.  

             “Mau đi thôi! Sao lại dừng ở đây, lát nữa người ta phát hiện thì không hay đâu!”  

             Có thể ở trang viên Thanh Mai chắc chắn phải là nhân vật cực kỳ giàu có, bọn họ đang xâm nhập vào địa bàn của người ta, nếu như bị đuổi đi thì mất mặt lắm.  

             Tuy nhiên tài xế xe bus lại phớt lờ, mở cửa ra.  

             Tần Lâm nói: “Xuống xe thôi”.  

             Nói xong anh xuống xe trước.  

             Trang Đại Niên phá lên cười: “Em Vương Vân, các người đúng là biết đùa mà, em định nói với anh rằng căn nhà em mới mua là trang viên Thanh Mai sao?”  

             Vương Vân tái mét mặt mày, tên Tần Lâm đúng là liều lĩnh thật đấy!  

             Đám người hậm hực xuống xe, đứng trước cổng trang viên Thanh Mai, cảm thấy lo lắng bất an, Vương Vân đến trước mặt Tần Lâm, kéo áo anh rồi nói.  

             “Tên họ Tần! Cậu điên à, cậu dẫn chúng tôi đến đây làm gì, muốn tôi trở thành trò hề cho thiên hạ sao?”  

             Cho dù Tần Lâm mua một căn nhà cũ bình thường thì cũng không đến nỗi để Trang Đại Niên chế giễu thế này.  

             Nhưng bây giờ Tần Lâm lại dẫn họ đến đây, một trang viên nổi tiếng như này, ai mà không biết là của một ông chủ lớn nào đó ở Đông Hải, gia tộc nhỏ như bọn họ sao có thể sở hữu được chứ?  

             Chúc Linh Linh cũng khó xử: “Được rồi, mẹ đừng nói nữa, anh Tiểu Lâm chúng ta mau về thôi”.  

             Tần Lâm cười, lấy chìa khóa đưa cho Chúc Linh Linh.  

             “Đã đến rồi, sao phải đi chứ?”  

             Chúc Linh Linh cầm lấy chìa khóa, cô lập tức sững sờ.  

             “Hả?”  

             Ý gì chứ?  

             Chiếc chìa khóa này hình như là….chìa khóa cổng của trang viên Thanh Mai?  

             Chúc Linh Linh sững sờ, nhìn ánh mắt kiên định và tự tin của Tần Lâm, cô tiến lên đút chìa khóa vào ổ.  

             Kết quả chìa khóa thực sự đút vào được, vừa in.  

             Sau đó, Chúc Linh Linh vặn chìa khóa.  

             Rắc một tiếng, khóa cửa mở ra.  

             Két két.  

             Khi vặn chìa khóa, hai cánh cổng bằng sắt từ từ mở ra, tất cả chạy bằng điện, cửa tự động.  

             Cánh cổng lớn mở ra, lọt vào tầm mắt là một khung cảnh như chốn bồng lai vậy.  

             Chim hót hoa thơm tỏa hương, trăm hoa đua sắc.  

             Công viên đẹp nhất Đông Hải cũng không bằng nơi đây.  

             Vương Vân há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.  

             Tên họ Tần này sao lại có chìa khóa trang viên Thanh Mai chứ?  

             Anh thuê trang sao?  

             Hay là Chúc Linh Linh thuê?  

             Lúc này Vương Vân cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, mặc kệ là ai thuê, tóm lại là hôm nay có thể nở mày nở mặt rồi.  

             “Lão Trang, nhà mới của em đấy, không tồi chứ?”  

             Trang Đại Niên sững sờ há hốc mồm, mặt tái mét lại.  

             Từ khi nào nhà họ Chúc trở nên giàu có như này chứ, mua được cả trang viên Thanh Mai sao?  

             Phải biết là có thể mua được trang viên này không chỉ là vấn đề về tiền mà là tượng trưng về thân phận.  

             Người có tiền nhiều vô kể, trang viên Thanh Mai này đáng giá tầm 400, 500 triệu tệ, ở Đông Hải cũng chỉ có mấy đại gia tộc quyền thế giàu sang mới có thể mua được, nhưng không phải tất cả đều có tư cách mua.  

             Dù thế nào cũng không thể đến lượt nhà họ Chúc được?  

             Cả nhà Trang Đại Niên vẫn không tin: “Có phải các người hùa với nhau để lừa chúng tôi đúng không, các người thuê chỗ này à?”  

             Tần Lâm cười nhạt: “Vào trong tham quan đi”.  

             Lúc nói bọn họ đi vào bên trong.  

             Bên trong trang viên có một vài nhân viên, chăm sóc hoa cỏ, bảo trì đồ dùng thiết bị, nhìn thấy Tần Lâm, tất cả đều dừng làm việc, lễ phép gật đầu mỉm cười.  

             Trên đường đi, bọn họ cảm giác được đối xử như hoàng đế vậy.  

             Vương Vân thầm nghĩ chả trách bà cụ cứ muốn đến chỗ này, nếu thực sự được ở lại đây thì tốt thật.  

             Đi vào bên trong tòa nhà ba tầng ở vị trí trung tâm, Tần Lâm nói với Chúc Linh Linh.  

             “Đây là tòa nhà giành cho em, vào trong xem đi”.  

             Chúc Linh Linh vẫn chưa định thần lại, cô hít sâu vài hơi rồi mở cửa đi vào trong.  

             Một tòa nhà ba tầng nếu ở bên ngoài thì là một căn biệt thự nhỏ độc lập, nhưng ở trong trang viên Thanh Mai, nó chỉ là một căn nhà bình thường mà thôi.  

             Trong trang viên có hơn trăm căn nhà giống như này, trừ chỗ ở của nhân viên thì còn tầm hơn chục tòa biệt thự nhỏ, có thể chứa bốn, năm đại gia tộc.  

             Trong phòng tất cả được trang hoàng bằng gỗ thật, vừa vào là ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng, thấm vào ruột gan, vô cùng dễ chịu.  

             Chúc Linh Linh rất thích phong cách gỗ thật, vì thế tất cả dụng cụ trong căn nhà này đều là gỗ thật.  

             Mọi người vào trong tham quan, là trang viên Thanh Mai nên tất cả sự bày trí bên trong đều theo kiểu mẫu tối cao, không ai có thể chỉ ra bất cứ lỗi nào, vô cùng xa hoa.  

             Giữa phòng khách phía sau sô pha treo một tấm ảnh.  

             Đó là ảnh chụp chung hồi nhỏ của Tần Lâm và Chúc Linh Linh.  

             Lúc hai người tầm tám, chín tuổi.  

             Chúc Linh Linh khoác tay Tần Lâm, mắt híp lại, còn Tần Lâm thì đút hai tay vào túi quần ra vẻ cool ngầu.  

             Chúc Linh Linh sững sờ khi đứng trước bức hình.  

             Cô cũng có bức ảnh này, hơn nữa thi thoảng lại lôi ra ngắm.  

             Nhưng điều quan trọng là, bức ảnh này không phải photo ra rồi cho vào trong khung.  

             Mà nó được in trên mặt gỗ, rồi khảm nạm lên tường!  

             Nếu như thuê trang viên này chắc phải mất nhiều tiền lắm nhỉ?  

             Chỉ nền tường này thôi cũng phải tốn kha khá đấy nhỉ?  

             Hơn nữa chủ nhân của trang viên này sao có thể cho phép đặt ảnh của người khác ở đây chứ?  

             Đến lúc phải dỡ bỏ đi chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?  

             Điều quan trọng là chủ nhân của trang viên Thanh Mai sẽ cho thuê căn nhà xa hoa thế này để thu tiền lãi ư?  

             Người có thể mua được căn nhà thế này còn thiếu tiền?  

             Chúc Linh Linh mở to mắt, nhìn Tần Lâm với vẻ mặt không thể tin nổi.  

             “Anh Tiểu lâm, lẽ nào anh thực sự mua trang viên Thanh Mai sao?”  

             Tần Lâm cười: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao?”  

             “Cái này……”  

             Không sai Tần Lâm thực sự đã nói với Chúc Linh Linh rồi, hình như là nửa tháng trước, nhưng cô tưởng anh đùa nên không để ý lắm.  

             Ai ngờ rằng Tần Lâm nói thật!  

             Vương Vân mừng rỡ, không ngờ tên họ Tần này lại có thể ở trang viên Thanh Mai, cả đời bà ấy cũng chưa từng được ở căn nhà đắt tiền thế này.  

             “Lão Trang, thế nào, nhà em được không, có muốn tham quan phòng khác không?”

Advertisement
';
Advertisement