Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

“Dạ vâng ạ!”  

             Chúc Minh và Chúc Tam Cô mừng rỡ, không ngờ rằng bọn họ có thể ở biệt thự xa hoa thế này, bọn họ vừa vào trong đã có căn phòng ưng ý, hào hứng đi chọn.  

             “Mẹ, con chọn căn này, có điều phong cách bày trí không được hiện đại cho lắm, không cần cái bàn cà phê và ghế sô pha này, ảnh trên tường phải đổi thành ảnh cưới của con, tủ lạnh cũng cũ kỹ quá rồi, ngày mai con bảo người chuyển đi hết”.  

             “Mẹ, con cũng chọn xong rồi, con thích phong cách Bắc Âu, con chuẩn bị dỡ bỏ hết đồ đạc bên trong, sửa sang lại từ đầu, hoa trước cửa con cũng sẽ trồng lại.”  

             Ngoài Chúc Minh và Chúc Tam Cô ra, những người khác cũng vui vẻ đi chọn phòng, chọn được phòng đã đành lại còn chỉ đông chỉ tây, chuẩn bị sửa sang lại.  

             Sự bày trí này là nhà thiết kế hàng đầu thế giới do Hà Niệm Anh mời về để thiết kế, nếu cứ để bọn họ sửa linh tinh, một trang viên đẹp đẽ sẽ biến thành mớ hỗn độn mất.  

             Bà cụ cũng chẳng phản đối gì, chỉ vào căn đẹp nhất ở vị trí trung tâm rồi nói.  

             “Bà và ông nội sẽ ở tòa này”.  

             Vừa dứt lời bà cụ định bước vào trong.  

             Mặt Chúc Linh Linh biến sắc, bởi vì đây là căn mà Tiểu Lâm dành cho cô, bây giờ bà nội lại muốn ở, cô cũng không tiện từ chối.  

             Đột nhiên Tầm Lâm cười mỉa mai.  

             “Đợi đã”.  

             Bà cụ sững sờ, dừng chân quay đầu lại nhìn, bà cau mày nhìn Tần Lâm từ đầu đến cuối.  

             “Sao, cậu có chuyện gì?”  

             Tần Lâm cườu khẩy: “Bà vừa bước vào đã bắt đầu phân chia phòng rồi sao?”  

             Bà cụ cau mày, vẻ mặt có chút bực mình.  

             “Nói thừa, bấy lâu nay tôi luôn là chủ của nhà họ Chúc, không phải tôi chia phòng, chả lẽ để cậu chia? Cậu là người ngoài, có tư cách gì mà dí mũi vào chuyện này chứ?”  

             Tần Lâm nói: “Tôi cũng chẳng muốn nhúng tay vào chuyện của nhà các người, tôi chỉ muốn nói với bà là bà không có tư cách ở đây”.  

             Vừa dứt lời, đám đông lập tức sững sờ.  

             Chúc Minh trợn mắt, quát vào mặt Tần Lâm.  

             “Tên họ Tần, cậu xấc xược quá rồi đấy! Sao cậu dám nói với mẹ tôi như thế chứ? Chuyện của nhà họ Chúc chúng tôi đến lượt cậu chõ mồm vào sao?”  

             Chúc Tam Cô cũng lạnh mặt bực mình nói: “Đây là nhà của Chúc Linh Linh, bây giờ giao nộp cho nhà họ Chúc chúng tôi rồi, chúng tôi không có tư cách, chả nhẽ cậu có?”  

             Bà cụ giậm cây quải trượng xuống đất, hừ lạnh lùng.  

             “Tên họ Tần, đừng tưởng Chúc Linh Linh hứa với cậu là cậu có thể được ở đây, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì chuyện nhà họ Chúc vẫn do tôi quyết định.”  

             Tần Lâm cười nhạt: “Tôi cũng chẳng thèm quản chuyện nhà họ Chúc, nhưng nhà của tôi không đến lượt bà chỉ tay năm ngón”.  

             Tần Lâm nói xong, tất cả đều sững sờ.  

             “Nhà của cậu, cậu nói vớ vẩn cái gì vậy, đây là nhà của Chúc Linh Linh, là tài sản của nhà họ Chúc”.  

             Chúc Linh Linh nói: “Bà nội, không phải là như thế, đây là nhà của anh Tiểu Lâm”.  

             Mặt bà cụ lập tức biến sắc, bà ấy cau mày lại.  

             “Là của cậu ta? Rốt cuộc là sao?”  

             Vương Vân vội giải thích: “Mẹ, đây là sản nghiệp mà nhà họ Tần để lại từ mười năm trước, bây giờ mới xây xong”, lời giải thích của Vương Vân mặc dù không được đúng lắm, có điều Tần Lâm cũng không giải thích, cho dù nói thế nào đi nữa thì nhà này cũng là của anh, nể mặt Chúc Linh Linh nên nhà họ Chúc mới được vào, nhưng đừng hòng làm loạn.  

             Bà cụ nhìn Tần Lâm, cau mày lại nói: “Thực sự là vậy sao?”  

             “Không sai”.  

             Bà cụ nghĩ: “Cho dù là của nhà họ Tần các cậu, thì chắc tôi cũng có phần chứ, trước đây hai nhà ta cũng qua lại nhiều với nhau, nhà họ Tần cậu sa sút, nếu không phải nhà họ Chúc tôi thu nhận cậu thì lúc này e rằng cậu đã chết thảm rồi”.  

             Nghe thấy vậy Tần Lâm liền bật cười.  

             Người mặt dày đều có một đặc điểm chung đó là lúc nói chuyện không bao giờ đỏ mặt.  

             “Bà Âu Dương, năm đó nhà họ Tần tôi bị người ta hãm hại, ông cụ Chúc muốn đòi lại công lý cho nhà tôi, là bà tìm đủ mọi cách ngăn cản, không cho phép có bất cứ qua lại gì với nhà họ Tần chúng tôi, phải không?”  

             “Tôi mất tích mười năm, nhà họ Chúc các người biết rõ tôi vẫn chưa bị hại, mười năm qua chú Chúc luôn tìm đủ mọi cách để nghe ngóng tin tức của tôi, cũng là bà ra lệnh ngăn cấm, đúng không?”  

             “Sau khi tôi quay lại, cũng là bà đòi phân chia rạch ròi quan hệ với tôi, chỉ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà”.  

             “Tôi muốn hỏi, bà có ân huệ gì với tôi? Nhà của họ Tần tôi, bà có tư cách ở sao?”  

             Lời nói của Tần Lâm vô cùng đanh thép sắc sảo, từ câu từng chữ như con dao đâm thẳng vào mặt bà cụ.  

             Cho dù mặt có dày thế nào chăng nữa thì cũng không thể chịu đựng được.  

             “Xấc xược!”  

             Mặt bà cụ trở nên u ám: “Tên họ Tần, cậu nhớ kỹ những lời mình nói nhé! Cái căn nhà rách nát này, không ở thì thôi, chúng ta đi!”  

             Vừa đi được vài bước thì bà cụ quay đầu nhìn Chúc Linh Linh rồi nói.  

             “Chúc Linh Linh, nếu cháu còn là cháu gái của nhà họ Chúc thì sau này đừng có qua lại với tên họ Tần nữa, nghe rõ chưa!”  

             Chúc Linh Linh cúi đầu, cau mày lại.  

             Lời nói vừa nãy của Tần Lâm vô cùng chính xác.  

             Lúc người ta hưng thịnh thì dựa dẫm nịnh nọt, khi người ta sa sút rồi thì từ mặt, coi như không quen biết, đây khác gì với kẻ gió chiều này theo chiều ấy?  

             Thấy Chúc Linh Linh cắn môi không nói gì, bà cụ trừng mắt.  

             “Chúc Linh Linh! Lời bà nói cháu nghe thấy chưa!”  

             Chúc Linh Linh ngẩng đầu, nói với ánh mắt kiên định.  

             “Bà nội, thứ lỗi cho cháu không thể nghe mệnh lệnh của bà được”.  

             “Cháu…..”, bà cụ tức giận đến mức tay run rẩy: “Được, Chúc Linh Linh, cháu đúng là mọc đủ lông đủ cánh rồi! Được!”  

             Bà cụ nói mấy chữ “được” liền, tức giận run rẩy cầm cây quải trượng, phẫn nộ rời khỏi trang viên Thanh Mai.  

             Đám người Chúc Minh đều lộ vẻ thất vọng, một trang viên tráng lệ như thế này mà bọn họ lại không có phần, đúng là đáng tiếc.  

             Họ nghiến răng nghiến lợi nhìn Chúc Linh Linh.  

             “Chúc Linh Linh cô được lắm, vì một căn nhà rách nát mà dám chọc tức cả bà nội!”  

             Chúc Linh Linh nghiến răng, cũng không trả lời lại.  

             Cô đương nhiên không phải vì căn nhà này, cũng không phải vì tiền.  

             Cho dù thế nào Chúc Linh Linh cũng sẽ không vì lợi ích mà cắt đứt quan hệ với Tần Lâm, đây là giới hạn làm người của cô.  

             Vương Vân định nói vài câu thì bà cụ cùng đám người Chúc Minh đã ra ngoài rồi.  

             Bà ấy quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tần Lâm.  

             “Cậu hài lòng chưa! Cứ đòi gây chuyện với mẹ, lần này thì tốt rồi, sau khi về quyền lợi trong công ty của Chúc Linh Linh chắc chắn sẽ suy yếu đi, nói không chừng họ sẽ lấy hết hạng mục của con bé, phải làm sao đây?”  

             Chúc Linh Linh thở dài: “Mặc kệ, dù sao con cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi vài ngày”.  

             Nói xong Chúc Linh Linh quay về phòng.  

             ......  

             Bà cụ trở về nhà, tức giận đập bàn, bà ấy vẫn chưa hết giận.  

             “Chúc Linh Linh đúng là điên rồi, chỉ là ở một căn nhà rách nát, ấy vậy mà lời của mẹ nó cũng không thèm nghe, sau này nó muốn tạo phản sao!”  

             Bà cụ u ám mặt mày, vốn dĩ đang rất bực mình, lại được Chúc Minh và Chúc Tam Cô ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, bà cụ lại càng tức giận hơn.  

             “Chúc Linh Linh! Đúng là không biết điều! Hủy bỏ quyền cổ đông của nó đi!”

Advertisement
';
Advertisement