Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Người ta là ông chủ lớn, công ty vận tải lớn như vậy mà nói tặng là tặng cho anh luôn, hơn nữa quan trọng nhất là Tần Lâm còn không cần!  

             Khoản tiền tài lớn như vậy đặt trước mặt còn không thèm, điều này chứng tỏ người ta chẳng thiếu thứ đó!  

             Lái xe hơn ba triệu, uống rượu Mao Đài đặc biệt, có thể là người thường sao?  

             Vương Đông Tuyết này kiếm được anh chồng tốt ghê!  

             Vương Vĩnh Thăng vội vàng đánh mắt với con trai: "Thiết Thành, còn không mau cảm ơn em rể con?"  

             Vương Đông Tuyết là em họ của Vương Thiết Thành, bây giờ để kéo gần quan hệ, còn dám gọi Tần Lâm là em rể.  

             Vương Thiết Thành cũng hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, bưng ly rượu, lễ phép kính Tần Lâm một ly.  

             "Em rể, thực sự xin lỗi, lúc nãy anh có mắt không thấy núi Thái Sơn, em đừng trách anh nhé, anh kính em một ly".  

             Uống xong ly này, Vương Thiết Thành không dám khinh thường nữa, khách khí đối đãi với Tần Lâm như lãnh đạo.  

             Vương Vĩnh Thăng lần này cũng không tỏ vẻ nữa, cũng kính rượu, nhiệt tình nói chuyện với Vương Ái Dân và Từ Quyên.  

             Mặc dù gọi Tần Lâm là anh em, nhưng vẫn phải giữ quan hệ với anh.  

             Bữa cơm này, Vương Ái Dân và Từ Quyên rất có mặt mũi, hai vợ chồng cười không khép được miệng, mọi người uống mãi không dứt.  

             Đám Tần Lâm không uống nhiều rượu, mà đã sớm rời khỏi bàn ăn, anh cùng Vương Đông Tuyết đi dạo ở bờ ruộng, dưới ánh nắng chiều, tạo ra khung cảnh tuyệt đẹp.  

             Vương Đông Tuyết đỏ mặt, không biết đang nghĩ gì.  

             "Anh Tần".  

             "Ừm?"  

             "Anh nhắm mắt lại, em tặng anh một món quà".  

             Tần Lâm sững sờ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.  

             Vài giây sau, trên mặt có cái gì lành lạnh chạm vào, là đôi môi của Vương Đông Tuyết.  

             Thơm ngọt mê người.  

             Tần Lâm vừa mở to mắt, cô gái này đã đỏ mặt chạy mất rồi.  

             "Chạy cái gì!"  

             Tần Lâm đuổi theo phía sau.  

             Vương Đông Tuyết đỏ mặt xấu hổ, vừa cười vừa chạy: "Cứu mạng..."  

             Chẳng mấy chốc Tần Lâm đã tóm được Vương Đông Tuyết, ôm lấy cô ấy từ phía sau, hai người lật người, ngã trên bờ ruộng.  

             Tần Lâm ôm lấy Vương Đông Tuyết, hai người dính sát lấy nhau, mặt đối mặt, đầu mũi chỉ cách nhau chưa đến một cm.  

             Chỉ cần Tần Lâm cúi đầu là có thể hôn lên đôi môi xinh đẹp này.  

             Tim Vương Đông Tuyết đập mạnh, đây là lần hai bọn họ thân mật nhất với nhau, tối qua mặc dù cũng thân mật nhưng là hành động trong vô thức, bây giờ không như vậy, hai người đều rất tỉnh táo, hoóc-môn nhanh chóng tăng vọt.  

             Hơi thở của Vương Đông Tuyết trở nên gấp gáp hơn, ánh mắt đờ đẫn đi.  

             Nhìn thấy bờ môi hé mở của cô ấy, Tần Lâm chuẩn bị hôn thì đột nhiên nghe thấy tiếng Từ Quyên vang lên ở bên ngoài.  

             "Con gái? Con gái?"  

             Vương Đông Tuyết sợ giật mình, vội vàng đẩy Tần Lâm ra, đứng dậy chỉnh lại quần áo.  

             "Con đến đây".  

             Mặt Vương Đông Tuyết đỏ ửng mà chạy ra từ bờ ruộng.  

             "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"  

             "Không có việc gì, con đưa cho Tiểu Lâm một ít dưa lúc trước mẹ muối nhé..."  

             Từ Quyên vừa nói lại nhìn thấy gương mặt đỏ rực của Vương Đông Tuyết, lại thêm Tần Lâm cũng đi ra từ bờ ruộng, thì lập tức hiểu ra mọi chuyện.  

             "Con gái, mẹ làm phiền con à?"  

             "Đâu có mà mẹ", Vương Đông Tuyết giậm chân, tỏ ra thẹn thùng, cáu giận.  

             ...  

             Ngủ ở nhà Vương Đông Tuyết một đêm, ngày hôm sau, hai người Tần Lâm lại quay về, khi chuẩn bị rời đi, hai vợ chồng còn chất lên xe một đống đặc sản như dưa muối, bọn họ vô cùng hài lòng về đứa con rể tương lai này.  

             Trên đường về, Vương Đông Tuyết ngồi trên xe, không dám nhìn Tần Lâm.  

             Rõ ràng bảo anh giả vờ, kết quả sau vụ này lại từ giả biến thật.  

             "Anh Tần, anh thật sự quen ông chủ của Thiết Thành à?"  

             Tần Lâm gật đầu: "Đúng vậy, anh từng chữa bệnh cho bố ông ta".  

             "Chẳng trách".  

             Trong ấn tượng của Vương Đông Tuyết, Tần Lâm chỉ là bác sĩ, cũng không có nhiều mối quan hệ với giới thương nghiệp, có điều ai nói bác sĩ không có tương lai chứ? Nhìn Tần Lâm mà xem, chẳng phải từng chữa bệnh cho biết bao kẻ máu mặt sao.  

             Dù sao bây giờ trong mắt Vương Đông Tuyết, Tần Lâm là hoàn hảo nhất.  

             Khi lái xe, chuông điện thoại của Tần Lâm reo lên.  

             "Em nghe máy giúp anh".  

             "À, ừ".  

             Vương Đông Tuyết ngoan ngoãn cầm điện thoại lên, nhìn tên trên màn hình, lập tức trợn tròn mắt.  

             "Hà Niệm Anh?"  

             Hà Niệm Anh là ai, e rằng không ai không biết đến bà ấy, bà chủ của bất động sản Hà Thị, người giàu nhất cả nước!  

             Hà...Hà Niệm Anh thực sự gọi điện thoại cho Tần Lâm sao?  

             Chẳng nhẽ trùng tên?  

             Tần Lâm nói: "Nghe đi, hỏi bà ấy xem có việc gì".  

             Vương Đông Tuyết nơm nớp lo sợ bắt máy.  

             "Xin chào, tôi là bạn của Tần Lâm, anh ấy đang lái xe, bà có việc gì ạ?"  

             Hà Niệm Anh sững sờ nói: "Cũng không có việc gì, tôi muốn tìm cậu Tần để ăn bữa cơm, không biết có tiện không?"  

             Tần Lâm nghe thấy vậy liền nói.  

             "Có thể, sư muội chọn chỗ đi, tôi và bạn tôi sẽ đến".  

             "Vâng, tí nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho tiểu sư huynh".  

             Cúp máy xong, Vương Đông Tuyết vẫn hoài nghi.  

             Nghe không ra, dù sao cô ấy cũng không quen Hà Niệm Anh, chỉ thường nhìn thấy bà ấy trên TV, cũng không quá quen giọng nói của bà ấy.  

             Vương Đông Tuyết rất muốn hỏi, Hà Niệm Anh này rốt cuộc có phải là người mà cô ấy nghĩ trong đầu không, nhưng cô ấy vẫn do dự không hỏi.  

             Chẳng mấy chốc, Hà Niệm Anh đã gửi địa chỉ qua, đó là một nhà hàng ít người biết, vị trí không nổi bật, nhưng rất cao cấp.  

             Không cần hỏi, đây chắc chắn lại là sản nghiệp của nhà bà ấy.  

             Hai người lái xe đến nhà hàng, đi vào trong phòng riêng, bên trong có một người đàn ông và một người phụ nữ, người phụ nữ là Hà Niệm Anh.  

             Vương Đông Tuyết nhìn thấy Hà Niệm Anh thật, lập tức khiếp sợ.  

             Đây đúng là người giàu nhất cả nước Hà Niệm Anh!  

             Trời ơi, kinh khủng quá!  

             Người giàu nhất cả nước mời anh Tần đi ăn cơm?  

             Chẳng nhẽ Tần Lâm từng khám bệnh cho người giàu nhất cả nước sao?  

             Mặc dù Vương Đông Tuyết không coi thường Tần Lâm nhưng lần này khiến cô ấy phải nhìn lại anh Tần.  

             "Đây là bạn gái của cậu Tần nhỉ, đúng là xinh đẹp như hoa sen mới nở".  

             Hà Niệm Anh cười ha ha bắt tay với Vương Đông Tuyết, sự nhiệt tình này khiến cho Vương Đông Tuyết hơi không quen.  

             Bình thường Hà Niệm Anh là một người phụ nữ thành đạt giỏi giang trên TV, chủ tịch bá đạo, khí thế ngút trời.  

             Không ngờ đến khi gặp ở ngoài đời, bà ấy lại dịu dàng như vậy, đương nhiên rồi, bà ấy chỉ dịu dàng với bạn bè của Tần Lâm mà thôi.  

             Ngồi bên cạnh Hà Niệm Anh là một cậu thanh niên, trông có vẻ nhỏ hơn Tần Lâm mấy tuổi, đội mũ bóng chày, đeo kính râm, ăn mặc kiểu hip-hop, ra vẻ bất cần đời.  

             "Cậu Tần, đây là con trai tôi, Tiết Đại Lâm".  

             "Xin chào", Tần Lâm gật đầu với cậu ta, coi như chào hỏi.  

             Tuy nhiên Tiết Đại Lâm chỉ giơ tay mang tính tượng trưng chứ không chào hỏi lại.  

             Hà Niệm Anh trừng mắt nhìn: "Đại Lâm! Như thế này là thế nào, vô lễ quá!"  

             Tiết Đại Lâm có hơi khó chịu, ngồi thẳng người lên: "Mẹ, con không muốn ăn cơm với mấy người bạn của mẹ, có thời gian thì con đi đấm bốc cho rồi, mẹ cho con đi đi mà".  

             "Không được! Ăn xong bữa cơm rồi mới được đi, đừng vớ vẩn nữa!"  

             Hà Niệm Anh muốn để Tiết Đại Lâm làm quen với Tần Lâm, phụ nữ mà, cũng chỉ muốn tốt cho con mình, mặc dù tiền tài của bà ấy đủ để cho con cháu mấy đời tiêu pha, nhưng bà ấy vẫn hi vọng Tiết Đại Lâm có thể kết bạn với những cao nhân như tiểu sư huynh, nếu có thể học được chút xíu bản lĩnh thì đã vô cùng có ích rồi.

Advertisement
';
Advertisement