Ngâm khoảng năm sáu tiếng, Liễu Thanh Thanh đã ngủ quên trong thùng, khi cô mở mắt ra, chỉ thấy thấy toàn thân sảng khoái, cơn đau cuối cùng đã biến mất rồi.
Diệp Vãn Nhi nhanh chóng đi đến: “Cô Liễu, cô có thể rửa sạch thuốc trên người rồi”.
Diệp Vãn Nhi dùng khăn mềm lau cho cô ấy, vừa lau vừa nói.
“Bác sĩ chúng tôi nói rằng, chi phí của một thùng thuốc này là một triệu năm trăm nghìn tệ”.
Liễu Thanh Thanh không để tâm gật đầu: “Ok”.
Đừng nói một triệu, cho dù là mười triệu, một trăm triệu cô ấy cũng sẵn sàng trả.
Diệp Vãn Nhi lau sạch lớp bột thuốc dính trên người cô, lộ ra làn da trắng hồng.
“Ồ!”
Diệp Vãn Nhi đột nhiên thốt lên.
“Cô thật xinh đẹp”.
Liễu Thanh Thanh không dám sờ vào mặt mình, nghe Diệp Vãn Nhi nói vậy thì lại trở nên kích động.
“Thật à...Tôi có thể xem không?”
Diệp Vãn Nhi nhanh chóng lấy chiếc gương, đặt nó trước mặt cô ấy.
Trong gương là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt sâu, sống mũi cao, khuôn mặt đẹp hoàn hảo và làn da “không chê vào đâu được”.
Liễu Thanh Thanh không dám tin vào mắt mình, không ngờ cô lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Sau khi Tần Lâm phẫu thuật, làn da của Liễu Thanh Thanh trở nên rất đẹp, mặc dù rất mỏng manh, nhưng chính vì vậy mà có cảm giác mịn màng như da em bé.
Ngay cả Diệp Vãn Nhi cũng có chút ghen tị với làn da này.
Nhưng khi nghĩ đến cơn đau mà cô ấy phải trải qua, lại không khỏi nổi da gà.
Cơn mệt mỏi lúc trước bỗng chốc bay sạch, Liễu Thanh Thanh lấy khăn lông lau sạch khắp người mình, lộ ra làn da trắng như ngọc không tì vết, trên người chỉ còn một chút nốt mụn thâm, nhưng không ảnh hưởng đến toàn thể, Liễu Thanh Thanh lúc này như được tái sinh trở nên sinh đẹp như hoa mới nở.
Nhìn thấy mình trong gương, Liễu Thanh Thanh xúc động chảy nước mắt.
Khoảng nửa tiếng sau, Liễu Thanh Thanh mặc quần áo của Diệp Vãn Nhi bước ra ngoài, ánh mắt của ba người đàn ông ngoài sảnh đột nhiên tập trung lên người cô ấy.
Tần Lâm hơn hai mươi, Khổng Phàm Lâm hơn ba mươi, Trịnh Bình Long hơn bốn mươi.
Sự thật chứng minh, đàn ông ở độ tuổi nào cũng đều thích ngắm gái đẹp.
Thay đổi trước và sau của Liễu Thanh Thanh quả thất khiến người ta kinh ngạc.
Không ai ngờ, cô gái khắp người đầy mụn và bốc mùi lạ bước vào lúc trước lại biến thành một cô gái xinh đẹp như này.
Liễu Thanh Thanh có khí chất nho nhã, cảm giác như những mỹ nữ cổ đại, nếu mặc Hán phục, chắc chắn sẽ là một mỹ nữ hại nước hại dân.
Bị ba người đàn ông nhìn chằm chằm, khiến hai má Liễu Thanh Thanh đỏ bừng, cô đi đến trước mặt Tần Lâm hơi cúi người.
“Cảm ơn anh Tần đã giúp tôi trở nên xinh đẹp”.
Tần Lâm nói: “Không có gì, gần đây cô phải chú ý chế độ ăn uống, không được ăn đồ sống, cứng, cay, lạnh, không được dùng mỹ phẩm trang điểm, tôi sẽ kê thuốc cho cô, những chỗ khác trên người cô sẽ khỏi nhanh thôi”.
Liễu Thanh Thanh gật đầu, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng cưa điện, chiếc cửa cuốn của y quán bị người ta cưa ra!
Bảy tám chiếc xe địa hình đậu ở cửa, cộng thêm một chiếc Roll-Royce Phantom cùng hơn ba mươi vệ sĩ đứng xung quanh, trực tiếp phá luôn cửa quán của Tần Lâm.
Sắc mặt Trịnh Bình Long lập tức thay đổi, xông thẳng ra ngoài định ra tay.
Mặc dù bên kia có hơn ba mươi người, nhưng Trịnh Bình Long không hề sợ sệt chút nào, nếu thực sự đánh nhau, thì mấy người đó cũng chưa chắc đã giành lợi thế.
“Dừng tay!”
Liễu Thanh Thanh đột nhiên hét lên, tất cả mọi người đều dừng lại.
Mấy người vệ sĩ kia chau mày nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt khó hiểu.
“Cô là ai?”, Giọng nói quen thuộc, nhưng gương mặt lại xa lạ.
Liễu Thanh Thanh bước ra, nói với người đàn ông đứng đầu: “Sa Cường, là tôi đây”.
Sắc mặt Sa Cường lập tức thay đổi, ông ta là vệ sĩ theo sát Liễu Thanh Thanh, tất nhiên rất quen thuộc với giọng nói của cô ấy, cộng với thần thái và giọng điệu, rõ ràng là tổng giám đốc Liễu!
“Tổng giám đốc Liễu, cô...”.
Mặc dù đã chinh chiến và theo tổng giám đốc Liễu nhiều năm, gặp biết bao sóng to gió lớn, nhưng khi nhìn thấy cảnh “biến đổi ngoại mục” này cũng không khỏi bàng hoàng.
Mười mấy tiếng trước, tổng giám đốc Liễu vẫn có dáng vẻ đánh sợ lúc trước, nhưng trong chớp mắt, lại trở nên xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Mùi lạ trên người đã biến mất, còn thoang thoảng một mùi hương thơm tươi mát nhè nhẹ.