Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Vu thiếu gia bước từng bước lại gần, sắc mặt Chúc Linh Linh dần lộ ra vẻ hoảng loạn, có điều thỏ nóng nảy vẫn sẽ cắn người, hơn nữa Chúc Linh Linh là một người phụ nữ mạnh mẽ chứ không phải là một con thỏ trắng.  

             Vu thiếu gia vừa đi qua, Chúc Linh Linh đã giơ chân đạp vào hắn.  

             Tuy nhiên vị Vu thiếu gia đây kinh nghiệm đầy mình, đây không phải lần đầu hắn gặp cảnh này, nên đã chuẩn bị từ sớm.  

             Vu thiếu gia lùi về sau một bước, Chúc Linh Linh đạp vào không trung, cơ thể nghiêng về phía trước, trọng tâm không vững nên ngã trên mặt đất.  

             Vu thiếu gia cười nhạt: "Ha ha, gan to nhỉ, tôi thích đấy, cơ thể mềm dẻo đấy, tí nữa tôi sẽ dạy em mấy tư thế có độ khó cao!"  

             Nói xong, Vu thiếu gia kéo lễ phục của Chúc Linh Linh, xé mạnh!  

             ...  

             Tần Lâm nói chuyện với Hà Niệm Anh ở bên kia, đột nhiên đồng hồ rung liên tục, hơn nữa đèn tín hiệu màu đỏ lóe sáng.  

             Tần Lâm lập tức nhíu mày, mỗi cô gái đều có đèn tín hiệu màu khác nhau, màu đỏ là tín hiệu cầu cứu của Chúc Linh Linh.  

             Trong hội trường sao lại phát ra tín hiệu cầu cứu?  

             Tần Lâm không dám chậm trễ, vội vàng rút điện thoại ra tra định vị.  

             Trong nhà vệ sinh?  

             Tần Lâm ngẩng đầu nhìn về hướng kia sau đó lập tức chạy qua.  

             Những người khác nhìn thấy Tần Lâm vội vã như vậy cũng lập tức đi theo.  

             "Tiểu sư huynh, sao vậy?"  

             Tần Lâm không lên tiếng, cứ xông vào phòng vệ sinh ở phía trước, nghe thấy bên trong có tiếng vật lộn, con ngươi lập tức co lại, xem ra chính là chỗ này!  

             Tào Tinh Tinh chặn ở cửa, nhìn thấy đám người Tần Lâm chạy qua, lập tức nhíu mày.  

             "Làm gì vậy, chỗ này không được phép đi vào, mấy người mau đi ra!"  

             Tào Tinh Tinh dang rộng hai tay, chặn bọn họ lại.  

             Tần Lâm đá một cước vào bụng Tào Tinh Tinh.  

             "Cút!"  

             Bịch một tiếng, Tào Tinh Tinh liền bị đá văng ra, va vào tường ở phía sau, mấy miếng gạch sứ ở trên tường nhà vệ sinh bị đập vỡ mất mấy miếng.  

             Miệng Tào Tinh Tinh chảy máu, lục phủ ngũ tạng đau đớn kịch liệt, từ nhỏ đến lớn luôn được yêu chiều, đâu phải trải qua cảm giác đau đớn này.  

             Ngực của Tào Tinh Tinh bóp nghẹt lại, thở không ra hơi, muốn nói gì đó những không nói được.  

             Một cước đá bay Tào Tinh Tinh, Tần Lâm xông vào trong.  

             Bên trong Chúc Linh Linh và Vu thiếu gia đang giằng xé, lễ phục của Chúc Linh Linh bị xé rách, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo ngắn tay bó lấy người, tóc tai bù xù, trông khá hung dữ, mặt còn hằn vết đỏ, có vẻ như vừa bị tát.  

             "Đồ chó má!"  

             Tần Lâm tiến lên đá một cước như lúc nãy, đá Vu thiếu gia vào trong một gian phòng vệ sinh, vỡ cả cửa phòng, ngồi lên bồn cầu.  

             Lực của cước này không hề nhỏ, suýt nữa khiến hắn gãy xương rồi.  

             "Anh Tiểu Lâm!"  

             Nhìn thấy Tần Lâm đến, Chúc Linh Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, biết Tần Lâm đang ở phía trước, nên cô ấy cũng không quá sợ hãi, chỉ là vừa nãy vật lộn với Vu thiếu gia nên bị thương, bị hắn tát cho một phát.  

             Vu thiếu gia ngồi một lúc lâu, cuối cùng mới đứng lên, mặt đen xì như đít nồi.  

             "Tên khốn! Dám đánh tao? Mẹ kiếp, mày biết tao là ai không!"  

             Vu thiếu gia đi ra, đám người Hà Niệm Anh sững sờ.  

             "Vu Phàm Đinh!?"  

             Nhìn thấy người này, Hà Niệm Anh nhíu mày.  

             Nhà họ Vu ở thủ đô, với Hoa Hạ mà nói thì là một gia tộc vô cùng lớn, thế lực lớn như thế này thì dù là Hà Niệm Anh vẫn phải kiêng kỵ.  

             Vu Phàm Đinh phủi lớp bụi trên cơ thể, khó khăn đứng dậy, lạnh lùng nói.  

             "Biết tao là ai rồi còn không mau quỳ xuống, mau liếm sạch sàn nhà!"  

             Vu Phàm Đinh nói mấy lời này ra, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng phức tạp, tiểu sư huynh không phải người bình thường, tên Vu Phàm Đinh này cũng không phải người bình thường.  

             Không ai muốn nhìn thấy cảnh hai người này xung đột với nhau.  

             Không dây vào nhà họ Vu ở thủ đô được.  

             Đám người Vương Kim Hải đi lên trước nói: "Vu thiếu gia, chuyện này chắc có hiểu lầm rồi, cậu có thể nể mặt mấy người chúng tôi mà cho qua không?"  

             Vu Phàm Đinh lạnh lùng cười: "Cho qua? Hắn đánh tôi mà muốn tôi bỏ qua sao?"  

             "Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh Vu Phàm Đinh tôi cả!? Hôm nay tôi mà không giải quyết được chuyện này, thì tôi sẽ không để yên đâu!"  

             "Mặt mũi của mấy người với nhà họ Vu chúng tôi chẳng là cái thá gì hết, đừng nói vớ vẩn nữa, mau bắt hắn quỳ xuống trước mặt tôi!"  

             Dáng vẻ của Vu thiếu gia khiến cho bầu không khí ở đây trở nên vô cùng kỳ lạ, nhà họ Vu ở thủ đô là một gia tộc khổng lồ!  

             Ngay cả Vương Kim Hải, Hà Niệm Anh cũng không dám đắc tội gia tộc này, có thể nói đây là thế lực lớn ở Hoa Hạ.  

             Vu Phàm Đinh không chịu bỏ qua, chẳng lẽ lại bảo tiểu sư huynh quỳ xuống?  

             Chúc Linh Linh nắm lại cánh tay của Tần Lâm, lo lắng nói: "Anh Tần, em xin lỗi..."  

             Đều vì cô ấy nên mới xảy ra chuyện này, không ngờ lại đắc tội với một kẻ có máu mặt như vậy.  

             Tần Lâm lạnh lùng mỉm cười: "Chuyện này vốn không thể bỏ qua được, anh quỳ xuống trước mặt Chúc Linh Linh rồi xin lỗi cô ấy, thì tôi sẽ xem xét đến việc tha cho anh".  

             Lời Tần Lâm vừa dứt, Vu Phàm Đinh cười lớn.  

             "Buồn cười, đúng là buồn cười thật, ở cái Đông Hải bé nhỏ này mà cũng có người dám kiêu ngạo như thế, được thôi, rất được! Bọn mày nghĩ bọn mày giỏi lắm à?"  

             "Bảo vệ con đàn bà của mày chứ gì?"  

             "Sẽ có lúc mày không ở bên cạnh cô ta, đợi đến lúc mày không ở bên, tao sẽ chơi chết cô ta!"  

             Lời của Vu Phàm Đinh không phải đùa, loại thiếu gia của gia tộc lớn như này rất có tiền, lại rất nhàn rỗi, hơn nữa còn hay ghi thù.  

             Hôm nay bị Tần Lâm đá cho một cước như vậy, cả đời này hắn cũng không quên, ra khỏi cánh cửa này hắn sẽ tìm mọi cách để báo thù.  

             Tần Lâm nhíu mày: "Anh nói đúng đấy, ra khỏi cánh cửa này, sẽ có lúc tôi không đề phòng được anh, lúc ấy thì phiền lắm".  

             Mặc dù đồng hồ có thể phát ra tín hiệu cầu cứu để Tần Lâm biết, nhưng thứ này vẫn có một số điểm yếu, nhỡ may anh ở xa không đến kịp thì dễ xảy ra chuyện không may.  

             "Nếu đã vậy, thì anh đừng đi nữa".  

             Nói xong, Tần Lâm liền lao đến chỗ Vu Phàm Đinh.  

             Vu Phàm Đinh hơi sững sờ, sau đó cười lớn.  

             "Sao vậy? Ý của mày là muốn giữ tao ở lại đây à? Ha ha, mày nghĩ mày là ai, mày có biết nếu như mất liên lạc với tao trong vòng mười hai giờ thì nhà họ Vu ở thủ đô sẽ báo thù như nào không? Mày có tin đến lúc đó đừng nói là mày, mà cả Đông Hải cũng không chịu nổi không?"  

             Tần Lâm cười nhạt: "Không tin".  

             Nói xong, Tần Lâm tiến lên bóp cổ Vu Phàm Đinh, năm ngón tay dùng sức, rắc một tiếc, cổ của Vu Phàm Đinh bị bẻ gẫy, chết ngay tại chỗ.  

             Mọi người lập tức há hốc mồm, trợn to mắt!  

             Sự quyết đoán của Tần Lâm nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả đại tướng quân hàm năm sao như Vương Kim Hải cũng không thể ra đòn quyết đoán như Tần Lâm!  

             Đây là nhà họ Vu ở thủ đô ấy, thiếu gia nhà họ Vu, nói chết là phải chết!  

             Độc ác quá!  

             Vương Kim Hải phản ứng lại rất nhanh, lập tức ra lệnh.  

             "Đầu tiên phong tỏa chỗ này, uyển chuyển mời khách khứa ra về, không cho phép bất kỳ ai được lại gần chỗ này, mau xử lý đi!"

Advertisement
';
Advertisement