Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tần Lâm mỉm cười nói: “Thím Hai, đây là nhà chúng ta, sau này thím và chú Hai sẽ ở đây”.  

             Thái Nghiên trợn to hai mắt: “Đây, đây là nhà của cháu?”  

             Một nơi rộng lớn phóng tầm mắt không thấy điểm cuối như vậy, một nơi xinh đẹp như này, cầu treo nước chảy chim hót hoa thơm, nói là danh lam thắng cảnh AAAAA cũng không ngoa, lại là nhà của cháu ấy?  

             Thái Nghiên thật sự được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên biết, thì ra một ngôi nhà cũng có thể xây dựng xa hoa như vậy?  

             Lái xe dạo quanh một vòng, chọn cho chú Hai một căn phòng đầy nắng, để hai người họ chuyển vào đây.  

             Gọi một bảo mẫu và một quản gia phục vụ riêng cho họ.  

             “Thím Hai có yêu cầu gì thì cứ nói với bọn họ, không cần khách sáo đâu ạ”.  

             Thái Nghiên hiền lành gật đầu, trên mặt đầy vẻ hoang mang, nhà họ Tần bị suy tàn rồi mà, sao cậu chủ nhà họ Tần vẫn lợi hại như vậy?  

             Tần Lâm bắt đầu lấy một vài quyền sách cổ ra đọc, căn bệnh này của chú Hai thật sự rất phức tạp khó chữa.  

             Bởi vì bệnh này đã kéo dài quá lâu, tận mười năm trước, lại còn là bệnh nặng, hiện tại dẫn đến chú Hai bị mặc bệnh khắp người, chữa trị cũng khá phiền phức.  

             Mấy tiếng sau, chú Hai Tần cuối cùng cũng tỉnh lại, đã quên gần hết chuyện lúc trước, Tần Lâm sắc cho ông ấy một bát thuốc.  

             “Chú Hai, chú uống thuốc trước đi, mấy ngày nữa chú khỏe lên cháu sẽ châm cứu cho chú”.  

             Loại bệnh này không thể vội vàng được, vì vậy Tần Lâm cũng chuẩn bị trị liệu từ từ, mong có thể chữa khỏi cho chú Hai bằng cách nhẹ nhàng nhất.  

             Sau khi chú Hai tỉnh lại, cảm xúc khá ổn định, Tần Lâm gọi vài người đến cắt tóc, xử lý vết bầm trên người chú Hai, sau đó thay quần áo mới, lập tức như biến thành người khác vậy.  

             Mặc dù lưng không thẳng nhưng phong thái và khí chất năm đó đã ít nhiều khôi phục lại.  

             Thái Nghiên ngẩn ra, xem ra Tần Lâm nói quả thật không sai, mười năm trước, Lão Tần chắc chắn là một nhân vật quát gió gọi mây.  

             Bệnh của chú Hai không hề đơn giản, ngay cả Tần Lâm cũng cảm thấy hơi nan giải, anh liên hệ với mấy người bác sĩ, tất cả chuyên gia nổi tiếng của Đông Hải đều tập trung ở thư viện tỉnh.  

             Tần Lâm cần một vài quyển sách, dù sao não anh cũng không phải là cỗ máy, một căn bệnh không phổ biến như vậy cần một số kiến thức trong sách để kiếm chứng.  

             Ngoại trừ đống sách Đông y ở trong thư viện tỉnh, các chuyên gia toàn thành phố cũng đã mang bộ sách sưu tập trong nhà ra. Rất nhiều cuốn sách cổ chỉ có một bản, được mấy chuyên gia già này giấu ở nhà làm của riêng, nay vì nể mặt Tần đại sư mới lấy ra chia sẻ.  

             Đám người Tần Lâm ở thư viện bắt đầu nghiên cứu, mọi người thấy Tần đại sư hăng hái như vậy cũng lập tức tò mò về bệnh nhân này.  

             Tần Lâm nói sơ qua về bệnh tình của chú Hai Tần, bao gồm cả mạch tượng, rất nhiều chuyên gia bỗng chốc rơi vào trầm tư.  

             Bệnh đãng trí mười năm này e là rất khó chữa khỏi, hơn nữa chứng mất trí nhớ có chọn lọc này có thể coi một nửa là do vấn đề tâm lí. Bản thân người bệnh bị tổn thương bởi một số ký ức đau buồn, nếu để bọn họ nhớ lại, không chừng còn có thể dẫn đến chấn thương lần hai. Truyện thuộc sở hữu của Perfect Planet, được đăng tải trên tamlinh247/tamlinh247.com.vn, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.  

             Tần Lâm cũng biết điều này, vì vậy không thể vội vàng mà phải từ từ nghĩ cách.  

             Anh tin, trên thế giới này không có bệnh nào là không thể chữa khỏi, nếu thật sự không thể chữa khỏi thì Tần Lâm chỉ có thể mặt dày đi mời sư phụ xuống núi.  

             Nhưng trước đó, anh vẫn mong có thể tự giải quyết bệnh tình cho chú Hai.  

             ......  

             Sau khi chú Hai tỉnh lại, đi dạo trong trang viên Thanh Mai cùng Thái Nghiên, thấy cảm xúc của chú Hai Tần đã ổn định hơn rất nhiều, Thái Nghiên nói.  

             “Ông ở đây nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, tôi đi làm đây”.  

             Chú Hai Tần nghe vậy thì gật đầu không nói gì cả.  

             Mặc dù thấy nhà Tần Lâm giàu có như vậy, nhưng Thái Nghiên vẫn muốn ra ngoài đi làm, nếu chỉ ăn uống không công ở đây, trong lòng bà ấy thấy rất bứt rứt.  

             Ra khỏi cổng, Long Ích Huy đích thân lái xe đưa bà ấy đi, mặc dù Thái Nghiên đã từ chối mấy lần, nhưng Long Ích Huy vẫn đi theo, khi đến nơi, Long Ích Huy cũng đỗ xe ở trước cổng.  

             Trước đó, cậu Tần đã dặn dò phải đi theo bảo vệ 24/24, chú Hai Tần ở trong trang viên Thanh Mai chắc chắn không có vấn đề gì.  

             Nhưng Thái Nghiên ra ngoài làm việc, ông ta phải đi theo, lỡ lại có kẻ ngu xi động vào người thân của cậu Tần như hôm qua, thì anh Đông sẽ đánh chết ông ta mất.  

             Thái Nghiên làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng bình thường, buổi tối còn kiêm thêm công việc massage, hai công việc công lại có thể kiếm được hơn ba nghìn tệ mỗi tháng.  

             Mặc dù bây giờ bà ấy không phải nuôi bố mẹ và em trai nữa, nhưng bà ấy vẫn muốn kiếm thêm tiền, vì vậy không bỏ công việc nào cả.  

             Vào nhà hàng, thay quần áo nhân viên phục vụ liền lập tức bận rộn làm việc, thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua, giữa trưa, mấy người đàn ông hung hăng bước vào nhà hàng.  

             “Ai là Thái Nghiên?”  

             Thái Nghiên sững sờ chốc lát: “Là tôi, tôi chính là Thái Nghiên, các ông là ai?”  

             Mấy người đàn ông lạnh lùng hừ mấy tiếng: “Em trai bà nợ tiền chúng tôi, chúng tôi tìm bà để đòi tiền”.  

             Sắc mặt Thái Nghiên khẽ biến: “Các ông là ai? Sao em trai tôi lại nợ tiền các ông?”  

             Người đàn ông dẫn đầu đứng lên nói: “Tôi họ Hoàng, đây là giấy nợ của em trai bà, nhìn thấy chưa?”  

             Thái Nghiên cầm giấy nợ xem xét, đồng tử bà ấy đột nhiên co lại.  

             “Một trăm năm mươi nghìn tệ! Nó vay các ông tận một trăm năm mươi nghìn tệ?”  

             Tên họ Hoàng cười khinh bỉ: “Một trăm năm mươi nghìn là tiền gốc, giờ cộng thêm cả tiền lãi đã hơn một trăm năm mươi nghìn rồi, mau trả tiền đi!”  

             Sắc mặt Thái Nghiên hơi khó coi: “Nó nợ tiền các ông, thì các ông đi tìm nó mà đòi chứ!”  

             Anh Hoàng nói: “Nếu hắn ta có tiền thì bọn tôi đến tìm bà làm gì? Hắn ta nói không có tiền, trong nhà cũng không có thứ gì đáng tiền cả, em trai bà bảo chúng tôi đến đòi bà”.  

             Sắc mặt Thái Nghiên rất khó coi: “Sao lại đòi tôi, tôi cũng không có tiền”.  

             Anh Hoàng xắn tay áo lên: “Bà cũng không có tiền? Vậy đừng trách chúng tôi không khách sáo!”  

             Thái Nghiên lui về sau mấy bước, mặt mũi tái nhợt.  

             Anh Hoàng đang định ra tay, thì đột nhiên phía sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng.  

             “Cậu định không khách sáo với ai?”  

             Anh Hoàng giật mình quay đầu.  

             “Ôi chao, anh Long đây mà, sao anh lại đến nhà hàng nhỏ này ăn cơm vậy?”  

             Anh Hoàng vừa nhìn thấy Long Ích Huy thì lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi cười, gật đầu cúi chào.  

             Long Ích Huy lạnh lùng nói: “Thằng nhóc cậu lại bắt đầu cho vay nặng nặng lãi à?”  

             Anh Hoàng bày ra vẻ mặt thảm thiết nói: “Anh Long, tôi cũng phải ăn cơm chứ, anh yên tâm đi, không phải cho vay nặng lãi đâu, lãi suất rất phải chăng”.  

             Long Ích Huy cầm giấy nợ lên nhìn, quả đúng không phải là vay nặng lãi, cho dù là vay thông thường, nhưng tất nhiên vẫn cao hơn lãi suất ngân hàng rất nhiều, mấy người đàn em này của ông ta cũng phải ăn cơm, nên vẫn ngầm chấp nhận kiểu kinh doanh này.  

             “Nể mặt tôi, cho qua khoản tiền này đi”.

Advertisement
';
Advertisement