Thái Cường coi thường lời nói của người khác, nhưng lại rất sợ lời của anh Hoàng, lập tức đứng dậy, cúi đầu khom lưng đi đến. Nhưng anh Hoàng không thèm để ý lên xe đi thẳng.
Sắc mặt Thái Cường hơi khó coi, anh Hoàng không phải nói giỡn, người xã hội đen nói năng làm việc rất tàn nhẫn, nếu Thái Cường không trả tiền, e là ngày mai sẽ mất chân thật.
“Mẹ, mẹ cho con ít tiền đi, không thì ngay mai con sẽ xong đời đó!”
Bà cụ cũng tỏ ra buồn rầu: “Trong nhà làm gì còn tiền? Hay là con thử hỏi cô gái đó xem có thể rút lại tiền sính lễ không, sau này chúng ta sẽ đưa lại cho cô ấy?”
Thái Cường do dự một hồi, hình như cũng chỉ còn cách này.
Thái Cường lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Hồ Nương.
“Vợ ơi, có đó không?”
Tiểu Hồ Nương duy trì liên lạc với tất cả các đại gia thường donate cho cô ta, donate trên một hai trăm nghìn sẽ xưng hô là vợ chồng, donate từ ba đến năm trăm nghìn thì có thể gặp mặt, thỉnh thoảng lên giường một lần.
Trong mắt cô ta, Thái Cường chỉ là một con cá nhỏ, trên mạng rất thân mật nhưng chưa đủ tư cách để gặp mặt.
Mỗi lần Thái Cường nói muốn gặp mặt, cô ta đều viện mọi lý do để tránh né.
“Sao vậy chồng? Em đang nghỉ ngơi”.
“À...Tiền anh donate lúc trước có một phần lớn là vay nặng lãi, bây giờ người ta đang đuổi đến nhà đòi nợ, em xem có thể trả lại cho anh một chút, anh đảm bảo qua đợt này anh sẽ đền bù em gấp đôi!”
Mấy phút sau, Tiểu Hồ Nương trả lời lại.
“Tiền anh donate cho tôi đều là do đi vay? Tôi con tưởng anh là ông chủ cơ, không ngờ lại là thằng rẻ rách, cút!”
Thấy Tiểu Hồ Nương trả lời như vậy, trái tim của Thái Cường chợt nguội lạnh, xong đời rồi!
“Vợ, sao em lại có thể nói như vậy chứ?”
Đáp trả dòng tin nhắn này lại là một dấu chấm than, đối phương đã chặn anh ta.
Sắc mặt Thái Cường tối sầm lại, tức đến mức suýt vứt điện thoại.
Người phụ nữ này trở mặt cũng nhanh quá đi, trước đó còn luôn mồm gọi anh ta là chồng, nhưng giờ lại thẳng tay chặn anh ta?”
Mặt mũi Thái Cương tái mét: “Mẹ, không đòi lại được tiền, cô ta chặn con rồi”.
Bà cụ sững sờ giây lát, mặc dù không biết chặn là gì, nhưng bây giờ không đòi lại được tiền thì phải làm sao đây?
Lúc cả nhà đang đau buồn, thì đột nhiên một bà bác bước vào với vẻ mặt nhiệt tình.
“Ôi dào bà Thái, nhà các bà phát tài rồi à?”
Ông cụ sững sờ: “Em gái nói gì vậy, phát tài gì chứ?”
Bà bác này là hàng xóm nhà bọn họ.
“Tôi thấy mấy người ra khỏi nhà ông bà vừa rồi đã lên một chiếc xe Mercedes rời đi đó!”
Thái Cường đột nhiên phấn khởi trở lại: “Mercedes? Bác chắc chắn không nhìn nhầm chứ?”
Tổng cộng có hai nhóm người đi ra từ nhà bọn họ, mấy người Tần Lâm và anh Hoàng.
Anh Hoàng luôn lái chiếc xe van, điều này anh ta biết rất rõ.
Lẽ nào chiếc xe Mercedes đó là của đám người Tần Lâm?
Bà bác nói: “Những xe khác tôi không biết nhưng Mercedes thì rất rõ, chắc chắn là Mercedes, màu đen rất đẹp”.
Hai mắt Thái Cường sáng lên, nhìn sang bố mẹ.
“Mẹ, lẽ nào anh rể là con nhà giàu?”
Bà cụ cũng chau mày nói: “Chắc không phải đâu, nó làm gì giống con nhà giàu chứ?”
“Việc này rất khó nói, đầu óc anh rể có vấn đề, có thể không nhớ rõ bản thân là con nhà giàu, con tý thì quên, trên cổ anh rể có một viên ngọc rất có giá trị, nếu là người nhà bình thường thì sao có thể đeo mặt dây chuyện ngọc bích quý giá như vậy chứ?”
Đôi vợ chồng già nghĩ thấy cũng có lý.
“Không chừng chúng ta đã nhìn lầm thật rồi, tên họ Tần còn rất giàu có?”
Thái Cường vỗ đùi: “Có lẽ là thật đó, mẹ xem đứa cháu của anh ta ăn mặc rất cao cấp, có lẽ cháu anh ta rất giàu có, chúng ta nuôi dưỡng anh ta mười năm, hiện giờ anh ta phát tài rồi, không thể bỏ quên chúng ta như vậy được chứ?”
Thái Cường nói vậy đúng là quá trơ trẽn, mười năm nay rõ ràng là chú hai Tần làm lụng vất vả nuôi sống bọn họ. Cả nhà bọn họ ham ăn lười làm, nếu không có chú Hai Tần thì bọn họ đã đói chết từ lâu rồi.
Hai ông bà già cũng cảm thấy vậy: “Đúng thế, có thể đi Mercedes thì chắc chắn rất giàu có, mẹ bảo sao Tiểu Nghiên nói đi là đi luôn chứ, hóa ra là bọn nó đã bám được vào nhà giàu rồi!”
“Không được, chúng ta phải đi đòi tiền, đấu tranh cho quyền lợi hợp pháp của chúng ta!”
Một nhà ba người nói xong là xuất phát đi luôn.
......
Sau khi về trang viên Thanh Mai, cảm xúc của Thái Nghiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhận được cuộc gọi từ Thái Cường.
Sắc mặt mặt Thái Nghiên lúc xanh lúc trắng, sau khí cúp điện thoại, bà ấy nói với Tần Lâm.
“Tiểu Tần, thím thật sự rất xin lỗi, bố mẹ thím và cả em trai thím muốn đến đây xem một chút...”.
Tần Lâm mỉm cười: “Thím Hai, đấy chính là nhà của thím, thím muốn để bọn họ đến lúc nào cũng được”.
Thái Nghiên ngượng ngùng gật đầu, liếc nhìn chú Hai Tần.
Chú Hai Tần cười hề hề nói ‘được’.
Chú Hai cũng đồng ý rồi, Tần Lâm tất nhiên không có gì để nói, cử một xe đến đón ba người kia.
Sau khi đến trang viên Thanh Mai, cả nhà ông Thái lập tức trợn to mắt, biểu cảm khoa trương.
“Con trai, đây là biệt thự à!”
Thái Cường cũng rất kinh ngạc: “Chắc là thế, con đã thấy trên tivi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên con thấy nhà to như vậy đấy!”
Ba người Thái Cường đi vào trong sân, đến một cái đình hóng mát, thấy đám người Tần Lâm đang ngồi trong đình.
Thái độ bà cụ tốt hơn lúc nãy rất nhiều, cười ha ha nói.
“Không ngờ nhà Phi Vũ lại có điều kiện như vậy”.
Thái độ của bà cụ thay đổi rất nhanh, lúc trước toàn gọi chú Hai Tần là Tiểu Tần, có lúc còn gọi là tên ngốc, giờ nhìn thấy nhà của Tần Lâm, liền bắt đầu gọi là Phi Vũ.
Vẻ mặt Thái Nghiên lạnh lùng: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì, con nói rồi, con không có tiền”.
Bà cụ tức giận trợn mắt với bà ấy: “Con không có tiền, nhưng Phi Vũ có tiền mà?”
Nói xong, bà cụ nhìn chú Hai Tần: “Phi Vũ này, các con tự hỏi xem, mười năm nay nhà chúng ta đối xử tốt với con chứ? Năm đó nếu mẹ không đồng ý thì sao con có thể lấy được cô vợ tốt như này chứ? Chúng ta cũng không có đòi con tiền sính lễ”.
“Hiện giờ con đã có điều kiện rồi, bù lại tiền sính lễ chắc không vấn đề gì nhỉ?”
Chú Hai Tần cười ngu ngốc, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thái Nghiên hơi không vui nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng quá đáng như vậy không, con cũng không phải là gả đi, mười năm nay con và Lão Tần luôn ở nhà hậu hạ mà? Lão Tần chính là đến ở rể, sao phải đưa sính lễ chứ?”
Theo quy tắc thì đúng là như vậy, nếu Thái Nghiên gả về nhà chồng, thì đòi sính lễ là đương nhiên.
Nhưng mười năm nay hai người luôn ở nhà hầu hạ, kiếm được bao nhiêu tiền đều nộp lại, sao lại đòi sính lễ chứ?
Ông cụ châm điếu thuốc nói.
“Tiểu Nghiên à, con nói như vậy là không đúng, lúc trước con không gả đi, nhưng giờ gả đi rồi mà? Bố mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, con nói đi là đi luôn với người ta, không đưa chút sính lễ mà được à?”
“Phi Vũ, mẹ nói có lý không?”